Chương 7

Tôi vừa định hỏi tiếp, liền nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu em đã lựa chọn quên đi, thì có nghĩa là ký ức về người này khiến em đau đớn, cho nên sâu thẳm trong lòng em không muốn nhớ tới. Đó là một ký ức tồi tệ, tại sao em vẫn còn muốn nhớ nó."

Tôi sửng sốt, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn biết mình đã quên quá khứ như thế nào, người tôi đã quên là ai, chúng tôi là quan hệ như thế nào.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc nhớ lại ký ức này.

Nhưng Sở Giang Khoát đã nghĩ về điều đó cho tôi.

Tôi không nói nên lời trong giây lát.

Tôi lại bị chứng mất ngủ, mãi đến rạng sáng tôi mới ngủ được.

Tôi đã ngủ vài tiếng, nhưng trong những giấc mơ của tôi, tôi cảm thấy như hàng thế kỷ đã trôi qua.

Tôi không nhớ nhiều về những gì tôi đã mơ khi tỉnh dậy, tôi chỉ nhớ rằng mình rất buồn và cứ khóc mãi, rồi có một giọng nói liên tục gọi tên tôi trước khi tôi hôn mê trong vụ tai nạn xe hơi.

Tôi cảm thấy những mảnh vỡ này có lẽ là một phần ký ức của mình, nên tôi định đi khám tâm lý.

Bác sĩ tâm lý biết rõ tôi vì cô ấy đã điều trị chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn cho tôi trong nhiều năm.

Sau khi biết mục đích tôi đến, cô ấy lấy ngạc nhiên.

"Em muốn tôi thôi miên em để hoàn toàn quên đi những ký ức trước kia?"

Tôi gật đầu: "Vâng."

"Tại sao? Đánh giá từ tình hình hiện tại của em, trí nhớ của em đã được phục hồi."

Tôi nói: "Em nghĩ mọi người nên nhìn về phía trước. Những ký ức trước đây đã thuộc về quá khứ rồi. Tại sao em lại phải nghĩ tới? Hơn nữa, đó lại là những ký ức tồi tệ."

Thực ra là do đêm qua tôi nằm mơ, trong giấc mơ tôi cảm nhận được sự bất lực và đau buồn của chính mình.

Kể từ nhỏ, tôi không phải là người dễ khóc, vì lý do này mà mẹ tôi nói rằng tôi trông không giống con gái.

Có thể làm tôi khóc như vậy thì chắn chắn phải buồn lắm.

Lúc đó tôi chợt hiểu ra, mọi chuyện đã qua rồi, tại sao còn phải tìm cách hành hạ bản thân mình.

Sau khi từ phòng khám trở về, tôi nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của tôi Lâm Tụng.

Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng hỏi đầy phấn khích của cô ấy đã vang lên.

"Triệu Tiểu Hạ, thành thật nói cho tôi biết, bà gặp chồng tôi và trở thành bạn gái của anh ấy lúc nào?"

"Bà nói bậy bạ gì đấy, tôi trở thành bạn gái của chồng bà lúc nào?"

Sau khi nói xong, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Chồng? Cậu ấy không phải đang nói về Sở Giang Khoát sao?

Toi rồi, làm sao cậu ấy biết được?

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Lâm Tụng nói: "Bà còn dám lừa tôi, trên mạng tràn ngập ảnh bà và Sở Giang Khoát ôm nhau..."

Tôi lập tức ngắt lời cô ấy: "Đợi đã, bà nói nhìn thấy ảnh tôi và Sở Giang Khoát ở đâu?"

"Trực tuyến?"

Tôi cúp điện thoại, vội mở Weibo lên xem.

Hotsearch là [Nam diễn viên xuất sắc nhất Sở Giang Khoát và bạn gái của anh ấy ôm nhau tình cảm vào đêm khuya, bị nghi ngờ sống chung]

Hình ảnh đính kèm là cảnh Sở Giang Khoát ôm tôi đêm qua.