Chương 3

Ngày bà tôi mất, Tống Thư tới nhà tôi ăn tối.

Lần đầu tiên tôi không cười với anh, bảo anh cút đi.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại nói thế nữa, tôi cảm thấy thế giới đã bị hủy diệt, cuộc sống vô vọng.

Khi đó tôi mới học lớp 8, người ngủ cùng tôi mỗi ngày bỗng nhiên biến mất. Ủy ban thôn đến nhà tôi mấy lần, hỏi sau này tôi định sống thế nào. Tôi vừa đánh vừa hét như một đứa điên.

Người lớn thương hại mà cũng thấy tôi phiền, nói hôm sau sẽ đến.

Tôi đi loanh quanh trong căn phòng trống một lúc, dựa vào tường run rẩy như kẻ điên.

Nhưng không ngờ tối nay Tống Thư vẫn tới như thường lệ.

Nhưng hôm nay không có cơm bà nội nấu.

Tôi đứng trong phòng bảo anh cút đi. Thật vô lý, tôi lại trút giận lên người anh.

Bảo anh nhanh cút đi.

Tống Thư luôn đối xử lạnh lùng với tôi, nhưng lúc này, anh lại ôm chặt lấy tôi đang khóc, không chịu buông tay, tôi ghim móng tay thật sâu vào cổ anh.

Máu tươi nhỏ xuống.

Dù vậy, Tống Thư vẫn không buông tôi ra.

Sức của anh rất mạnh.

Tết Nguyên Đán năm đó, tôi đến thăm mộ bà nội, Tống Thư đi cùng tôi, cũng vào hôm đó, anh nói với tôi: “Tiểu Mai, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Tôi không tin, tôi nói anh không thể bảo đảm sẽ đối tốt với tôi cả đời được.

Không ngờ Tống Thư lập tức quỳ gối trước mặt bà nội tôi thề: “Tống Thư thề sẽ đối xử tốt với Tiểu Mai đến chết.”

Thiếu niên trầm mặc ít nói, có hoàn cảnh bi thảm đã ở bên thanh mai yêu anh!

Năm ấy tôi vẫn nghỉ học, sau khi bà mất, tôi không có tâm trạng học tập nữa.

Tống Thư khuyên tôi rất lâu, cuối cùng tôi vẫn vào làm ở một nhà máy, không phải là nhà máy bây giờ.

Nhà máy đầu tiên sản xuất đế lót giày, ban đầu tôi phụ trách việc cắt chỉ.

Tống Thư vẫn học ở thị trấn.

Tôi cũng không coi lời anh nói trước mộ bà là thật. Tôi không ngốc, anh an ủi tôi là vì tình nghĩa mấy năm bà nội tôi chăm sóc anh mà thôi.

Nhưng Tống Thư chưa bao giờ nuốt lời.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, ngày nào anh cũng đến nhà máy đón tôi về nhà. Tôi là hoa khôi ở nhà máy, anh là học sinh giỏi nhất trường cấp ba ở thị trấn, quá là xứng đôi, tôi không nhịn được vỗ tay.

Năm Tống Thư tốt nghiệp cấp ba, một sự kiện chấn động đã xảy ra ở thị trấn.

Tống Thư thi đậu Thanh Hoa.

Cả thị trấn như phát điên, tấm biểu ngữ dài năm mét treo trước cửa nhà mẹ Tống Thư.

Thật ra cũng hơi xấu hổ, lúc đó mẹ Tống Thư đã tái hôn rồi, ngoại trừ chu cấp ít tiền thì mấy năm rồi cũng bỏ mặc Tống Thư.

Lúc thị trưởng đến bảo Tống Thư ra nhận phỏng vấn, mẹ Tống chỉ nói Tống Thư ra ngoài chơi rồi.