Chương 6

Tôi nhún vai: “Chuyện này em không khống chế được.”

Tống Thư lập tức cù tôi.

Thật ra hai chúng tôi chưa có cảm xúc gì nặng nề, tôi đi cùng anh về phía trước, muốn nhìn thấy anh lên máy bay.

Không ngờ khi vừa mới đi đến trước mặt một chị gái mặc đồng phục, chị gái đó vừa nhận lấy tờ đăng ký trong tay Tống Thư thì đã ngăn tôi lại.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, túm chặt lấy tay Tống Thư.

“Tôi tới tiễn anh ấy!”

Chị gái kia có vẻ đã quen rồi: “Đây là bên kiểm tra an ninh, cô không được vào!”

Tôi lập tức xẩu hổ buông tay ra.

“À, vậy thì tôi không vào nữa.”

Tống Thư vốn muốn quay đầu lại nhưng chị gái kia đã đẩy anh đi mất.

Tôi không nhìn thấy anh nữa.

Quay đầu lại, nước mắt rơi như mưa.

Tôi biết Tống Thư phải đi, nhưng không ngờ giây phút chia tay lại đến bất ngờ như vậy.

Tôi còn không có thời gian chuẩn bị.

Là do tôi thiếu hiểu biết, tôi tưởng sẽ được tận mắt nhìn thấy anh lên máy bay.

Từ hôm đó trở đi, tôi và Tống Thư bắt đầu yêu xa.

Nhưng cũng may Úc và Trung Quốc chỉ chênh lệch hai tiếng đồng hồ nên chúng tôi thường trò chuyện với nhau.

Tống Thư thay đổi rồi.

Không phải là thay lòng đổi dạ, mà là trở nên hướng ngoại hơn.

Anh quen bạn mới, thường ra ngoài chơi với họ. Tôi thích nhất là nhìn những bức ảnh anh gửi cho tôi.

Anh đi đến bãi biển Gold Coast, lần đầu tiên thử lướt sóng với bạn bè, anh quên bôi kem chống nắng nên hôm sau da đen nhẻm đi.

Anh đi đến rạn san hô Great Barrier, nhóm của anh thuê du thuyền để thu thập dữ liệu rạn san hô. Tuần đó chúng tôi mất liên lạc vì điện thoại của anh không có tín hiệu.

Anh còn tới đảo cá heo, vào lúc hoàng hôn, anh chụp ảnh đàn cá heo bơi từ Nam Cực tới kiếm ăn.

Tống Thư càng ngày càng khiến tôi không rời mắt được.

Anh cũng trở thành đề tài nói chuyện hàng ngày với đám chị em ở nhà máy của tôi.

Ai cũng biết Hứa Tiểu Mai đến từ nông thôn có một anh bạn trai ghê gớm.

Đẹp trai, giỏi giang, quan trọng nhất là năm nào cũng gửi cho Hứa Tiểu Mai tám mươi nghìn tệ.

Tám mươi nghìn tệ, một nửa số cô gái ở nhà máy làm một năm không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cho nên khoảng thời gian Tống Thư đi tôi cũng sống khá tốt. Tôi cầm tiền, chỉ chờ anh về nước cưới tôi nữa thôi.

Nhận được tin rủ đi Úc du lịch là vào năm cuối cùng Tống Thư ở Úc.

Tôi còn nhận được một bản kế hoạch đi du lịch tỉ mỉ.

Tôi không lừa Tiểu Ngọc, mười ngày, lịch trình của tôi được sắp xếp đâu ra đấy.