Chương 1.2

5

Ngày hôm sau tôi dậy thật sớm, cẩn thận tỉ mỉ trang điểm lên đồ, chạy đi mua bữa sáng rồi đứng chờ ở trước ký túc xá nam sinh.

Nhìn hàng dài những nam sinh nối đuôi nhau mà đi, tôi lại lâm vào vấn đề lớn.

Tôi khó nhớ mặt người khác, hơn nữa hôm qua chỉ chăm chăm nhìn cái thẻ, xem số dư ngân hàng, xem siêu xe, xem gái đẹp, quên mất phải xem mặt bạn trai mình trông như thế nào.

Chỉ nhớ rõ hắn đen từ đầu tới chân, tai trái móc khuyên tai kim cương.

Tôi ôm bữa sáng nghiêm túc nhìn lỗ tai các nam sinh.

Năm phút sau, có một vị toàn thân đen thùi lùi, tai trái có khuyên tai đi từ ký túc xá ra, tôi vội vàng đắp lên mặt nụ cười tiêu chuẩn nghênh ngang qua đó.

“Chồng ơi, buổi sáng tốt lành.”

Nam sinh đó đơ người tại chỗ, bầu không khí an tĩnh một lát, mấy nam sinh xung quanh bắt đầu trêu ghẹo, ồn ào bỡn cợt.

“Giang Dật Phàm, cũng được đấy, có bạn gái từ khi nào?”

“Đây là học muội nè.”

“Băng sơn mỹ nhân đều bị mày theo đuổi được rồi cơ à?”

Giang Dật Phàm? Học trưởng cùng hệ với tôi?

“Ngại quá, buổi sáng bạn gái tôi còn chưa tỉnh táo, nhận sai người rồi.”

Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, cánh tay nam sinh quàng qua vai tôi, con người đen nhanh cười như không cười, “Chồng em ở chỗ này này.”

……….

Có lẽ tôi sắp thất nghiệp.

6

Đi được một đoạn hắn mới buông cho tôi, không nhanh không chậm lấy ra cái bật lửa, nhướng mày hỏi: “Tôi cùng anh ta giống nhau lắm à?”

Nam sinh đứng ngược sáng, tôi chỉ cao tới ngực hắn, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, mũi cao thẳng, môi mỏng phun ra khói trắng, cả người lộ ra loại khí chất nguy hiểm lại mê người.

Mà học trưởng Giang Dật Phàm vừa rồi, thân hình không khác nhau lắm nhưng ngũ quan nhu hòa, đuôi mắt rũ xuông, môi độ dài vừa phải, cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân ôn nhu thoải mái.

Tôi nghiêm túc mà lắc đầu: “Không giống.”

“Thế mà còn nhận sai? Ông đây đứng bên cạnh nửa tiếng, kết quả nhìn thấy em gọi người khác là chồng?”

“Nửa tiếng? Em không thấy anh đi xuống dưới nha?”

“Hôm qua tôi không dừng lại chỉ vì em mà trở về.” Nam sinh làm bộ làm tịch mà thở dài, “Ai biết đứng nửa giờ, bạn gái không nhận ra lại còn ngay trước mặt thấy cô ấy gọi người khác là chồng. Xem ra tiền dùng sai chỗ rồi.”

“Đúng chỗ đúng chỗ mà, em sẽ đem anh khắc vào điếu thuốc hít vào phổi, sau này không bao giờ có thể nhận sai người.”

Nam sinh cảm thấy có hứng thú, “Không phải là băng sơn mỹ nhân sao? Thế nào mà lại đi con đường trung nhị như này?”

Tôi lập tức thay đổi thái độ, “Chỉ cần chồng thích, con đường nào em cũng đi.”

Hắn tùy tiện ném thuốc lá vào thùng rác, “Xét thấy thái độ em tốt nên tôi cũng tha thứ một lần, buổi sáng có tiết học không?”

Tâm trạng bây giờ mới được thả lỏng: “Cảm ơn ông chủ, buổi sáng không có tiết.”

Nam sinh không chút để ý liếc nhìn tôi một cái: “Ông chủ?”

“Nói sai rồi, chồng.”

“Không có thì đi học cùng tôi.” Nam sinh ôm vai tôi đi tới khu dạy học, “Về sau lại gọi bậy người khác là chồng tôi trừ tiền lương của em.”

“Đã biết.” Tôi ngoan ngoan đi theo hắn.

Vì hai mươi vạn, đừng nói cùng hắn đi học, cùng hắn đi nhảy cực cũng được.

7

Nam sinh này lớn hơn tôi một tuổi, học hệ máy tính.

Hắn lôi kéo tôi vào từ phía sau, bắt đầu ăn bữa sáng.

“Cái này tôi không thích ăn, em ăn đi. Tôi thích bánh bao này, sau em mua nhiều chút.”

Tôi rút ra chiếc notebook tùy thân, mở nắp bút, múa bút thành văn.

“Vâng vâng, anh cứ tiếp túc nói.”

Nam sinh nhướng mày, thò qua xem notebook tôi.

Yêu thích của kim chủ — bữa sáng

Bánh bao +1

Bánh rán -1

Nam sinh dừng một chút, trực tiếp cười ra tiếng, “Em đáng yêu như vậy làm gì, để tôi cười đến chết à?”

Sau đó hắn liền bị sặc, một bên cười một bên điên cuồng ho khan, thật lâu sau đó mới ngừng được.

Tôi yên lặng ghi thêm vài chữ, “Cẩn thận lúc ăn, dễ sặc.”

8

Sau khi thầy giáo tiến vào phòng học, câu đầu tiên liền hỏi:

“Hôm nay Tống Nghiên có tới không?”

“Đây ạ.” Nam sinh lười nhác duỗi tay.

Thì ra chồng yêu tôi tên là Tống Nghiên.

“Rốt cuộc mới nhìn thấy mặt, khó khăn quá.”

Thầy ấy liếc hắn một cái, bắt đầu giảng dạy.

Tống Nghiên kiên trì nghe xong một lát, ngã trái ngã phải bắt đầu ngủ.

Tôi nhàn đến hoảng, quyết định giúp hắn ghi chép lại.

Mặc kệ nghe hiểu hay không, viết xong là được.

Vùi đầu căm cụi viết hơn nửa tiết, Tống Nghiên mới mơ màng ngẩng đầu, chống cằm xem tôi viết.

Chuông tan học vang lên, hắn khàn giọng hỏi tôi:

“Bạn gái, tên em là gì thế?”