Chương 2.2

10

Trên đường trở về ký túc xá, khuôn mặt Tống Nghiên căng cứng, không nói một lời.

Tôi không biết nên nói gì, “Anh tốt quá nha, mang cơm cho em.”

Tống Nghiên nghiêng đầu liếc tôi, “Ừ.”

“Anh đã ăn chưa?”

“Ừ.”

“Nó ngon không?”

“Ừ.”

“….”

Tôi hoàn toàn không biết làm thế nào.

Biểu biện của Tống Nghiên rất rõ ràng, cho dù là tôi đối với phương diện yêu đương này ngu ngốc thì cũng vẫn biết, hắn ghen tị rồi.

Trong lúc nhất thời không biết dỗ như nào, tôi lấy điện thoại ra lén lút tra Baidu: “Bạn trai ghen thì nên dỗ thế nào?”

Câu trả lời thứ nhất là:

“Giải thích rõ rành cho bạn trại, hơn nữa nói với hắn, trong lòng mình hắn chiếm vị trí không ai thay thế được. Sau đó chủ động quan tâm hắn nhiều hơn, làm việc hắn thích.”

Nghiêm túc xem, Tống Nghiên đột nhiên dừng bước khó chịu nói:

“Lén lút xem cái gì?”

“Không có gì.” Tôi cất điện thoại đi.

Sắc mặt Tống Nghiên càng đen, hít sâu một hơi, cúi đầu châm điếu thuốc.

Từ biểu tình của hắn có thể thấy, hắn sắp bùng nổ.

Công việc lương cao của tôi đang đứng bên bờ vực.

Tôi vội vàng dựa theo khuôn mẫu giải thích: “Em chỉ trùng hợp gặp được học trưởng Giang Dật Phàm, không phải là rất quen thuộc, anh đừng tưởng tượng. Vị trí của anh ở trong em không ai có thể thay thế được.

Đúng là không thể thay thế được, làm gì có ai một tháng trả cho tôi hai mươi vạn tiền lương.

Sắc mặt Tống Nghiên lúc này mới tốt hơn, nghiêng đầu phun khói, hỏi tôi:

“Thế còn điện thoại? Em giấu cái gì?”

Tôi do dự một cái chớp mắt, đưa điện thoại cho hắn xem.

Tống Nghiêng cầm điện thoại nhìn, khóe miệng nhếch lên:

“Em cũng biết tôi ghen tị cơ à?”

“Ừa.” Tôi ngẩng đầu liếc hắn một cái, ”Anh biểu hiện rõ quá, em không muốn biết cũng khó.”

“Em là bạn gái tôi, còn gọi anh ta là chồng, đi học cùng anh ta, còn nói là lần sau gặp, nghe khó chịu cực kỳ. Tôi mất hai mươi vạn một tháng chỉ để bị cắm sừng lần nữa hay sao?”

“Em sai rồi.” Tôi gục đầu xuống.

“Rồi sao nữa?”

“Há?”

“Không phải đã nói sẽ làm tôi vui vẻ à?”

“Anh muốn em làm gì?”

Tống Nghiên nâng cằm, “Mở camera ra.”

Tôi mở camera, hắn cầm điện thoại tôi, tùy ý bắt lấy một bạn học đi ngang qua nói gì đó, rồi đi đến bên người tôi, thực tự nhiên ôm người tôi, “Nhìn camera đi.”

Chụp mấy tấm, Tống Nghiên nhìn nhìn ảnh chụp, còn tạm được.

Tôi chủ động hỏi: “Có muốn em đăng lên vòng bạn bè không?”

“Cũng hiểu chuyện đấy.” Tống Nghiên rốt cuộc giãn mày ra, xách tôi đi phía trước, “Không cần vội, đi ăn cơm trưa trước, bụng cùng kêu nửa ngày, kêu nữa thì không lễ phép đâu.”

Tôi xấu hổ sờ sờ bụng, vậy mà bị hắn nghe được.

11

Trở lại ký túc xá, tôi cũng chưa ăn cơm mà đăng ảnh trước.

Ảnh chụp cùng với hai chữ, “Bạn trai.”

Ăn xong bữa cơm, khu bình luận liền phát nổ.

Tất cả đều là dấu chấm hỏi.

“Yêu đương lúc nào đấy?!”

“Bạn trai mày là người học hệ máy tính lại còn là phú nhị đại đúng không?”

“Rõ ràng nói chỉ kiếm tiền thôi mà?”

Ừ… sao lại không kiếm tiền chứ.

Tống Nghiên không bình luận, chỉ thả tim thôi.

Hắn không đăng vòng bạn bè, đương nhiên tôi cũng không để ý.

Chỉ là nhân viên quèn sao có thể bắt ông chủ làm gì.

Trải qua chuyện này, tôi cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của mình không đủ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm yêu đương của ông chủ.

Rút kinh nghiệm xương máu, tôi quyết định tìm mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình yêu đương ngọt ngào xem, lấp đầu lỗ hổng tri thức.

Vừa mới mở app lên, cửa phòng ký túc xá đã bị mở “Phanh” ra, hai cô gái hét chói tai chạy đến chỗ tôi, đặt câu hỏi liên hoàn.

“Mày yêu đương vậy mà bọn tao biết từ trên vòng bạn bè?”

“Ai theo đuổi ai, theo đuổi như nào, dắt tay chưa, hôn môi chưa, nói mau!”

“Chờ một chút!” Huyên Huyên làm động tác tay tạm dừng, từ trong tủ lấy ra hai gói bim bim, xé mở, “Được rồi, tiếp tục.”

Vì thế tôi dùng ba phút, nói cho hai đứa nó hiểu rõ.

Hai đứa nghe xong dại ra một lúc lâu.

“Hai mươi vạn? Mỗi tháng? Không phải lừa dối chứ?”

“Ký hợp đồng chưa?”

Tôi thành thật trả lời: “Tiền đã đưa rồi, không ký hợp đồng.”