Chương 1:

Khi anh tỉnh táo trở lại thì cũng đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang xuyên ngang qua lớp gạc của cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và rắc lên làn da có dấu vết của An Thịnh.

Nghĩ đến tối qua, nước mắt trong suốt lập tức trào ra, quay đầu đột ngột, nhìn thấy hắn đang ngồi vững vàng trên bàn, đang đọc từng trang sách, mắt anh đột nhiên như bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đau đớn của anh, làm sao hắn có thể bình tĩnh ngồi đâu sau khi đối xử với anh như vậy chứ…

Hắn thấy anh đã tỉnh, hơi ngẩng đầu lên, đóng quyển sách lặng lẽ để trên bàn, thậm chí còn cười nhẹ khi nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của anh, ""Tỉnh rồi à? ""

An Thịnh đột nhiên kéo chăn bông mỏng lên quấn quanh người, giống như chồi non đâm vào đất, chỉ có một cái đầu nhô lên, tỉnh lại nhưng lại không làm gì được, thậm chí cảm thấy cổ họng khàn khàn không thể động đậy.

Thậm chí không thể nói được chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận mà nhìn chằm chằm hắn. Nhưng trong mắt hắn, anh rất bướng bỉnh đáng yêu giống như đêm qua khóc lóc dưới người hắn vậy.

Ngón tay thon dài của hắn bấm từng trang sách, hắn ta tháo cặp kính dây vàng trên sống mũi cao xuống đặt lên bàn, vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng hét của An Thịnh như một con dã thú nhỏ, ""Đừng tới đây""

Hắn sững sờ một lúc, ngay sau đó nở một nụ cười trên môi mỏng, hắn mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, mái tóc hơi ẩm chải gọn gàng, đi vài bước về phía giường, đôi mắt hiện lên vài tia giang tà không có ý định hối lỗi với chuyện tối qua đã làm với anh. An Thịnh tức giận đến mức muốn tát ngay người trước mặt.

""Nếu em lại nhìn anh chằm chằm như thế này, e rằng anh sẽ không chịu nỗi nữa đâu."" Giọng nói vừa hạ xuống, hắn đã cúi đầu đưa đôi môi mỏng đặt lên khoé miệng của An Thịnh. Sau đó anh cắn xuống, trong miệng tràn ra mùi tanh ngọt, hắn đau đớn kêu lên, nắm lấy đôi vai An Thịnh đè anh xuống.

Lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, hắn muốn vươn tay chạm vào giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt của An Thịnh, nhưng lại bị anh quay đầu tránh đi, hắn khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng gọi: ""Âm…""

""Đừng gọi tôi như vậy…Tống Thanh Phi…"" An Thịnh ngước lên trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ vết máu của hắn trên khoé miệng, anh quấn chặt lấy mình không chút lưu tình. Tống Thanh Phi liếʍ viết thương trên môi, khôn ngoan lùi lại một bước, cầm bộ đồ ngủ như mình treo trên giường đưa cho anh, sau đó không thèm nhìn anh chậm rãi đi tới trước bàn và ngồi xuống và tiếp tục đọc sách

An Thịnh nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi mới dám lấy đồ ngủ kéo vào trong chăn rồi quấn lên người anh, cảm thấy chưa được ổn lắm anh đặt chiếc chăn mỏng lên người rồi bỏ chạy vào phòng tắm.

Tống Thanh Phi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thì nở một nụ cười nguy hiểm, khép sách lại lấy chìa khoá từ ngăn tủ bên cạnh ra, dễ dàng mở của phòng tắm đã bị An Thịnh khoá chặt.

Tống Thanh Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn An Thịnh qua kính rồi ngẩng đầu đứng dưới vòi sen, dấu hôn lưu lại trên người thấp thoáng qua làn sương mù, hắn cởϊ qυầи áo, chậm rãi đi về phía sau, ""Âm Thanh…""

""Anh…anh…"" An Thịnh mặt đỏ như trái cà chua, còn lưu lại vài giọt nước trên khuôn mặt, làn da trắng như tuyết ửng hồng vì hơi nước.

Khi nhìn Tống Thanh Phi thân thể anh run lên, giống như một cô gái nhỏ anh lấy tay che ngực nhưng lại quên mất mình và anh đều là nam nhân, anh lùi lại một bước định lao ra khỏi cửa nhưng Tống Thanh Phi đã nhanh tay nắm lấy cánh tay và ấn anh vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm.

Những giọt nước trượt xuống da của hắn rồi rơi xuống người anh, Tống Thanh Phi tăng nhiệt độ nước lên một độ và điều chỉnh cho nước ấm phun lên lưng anh, khiến anh rất muốn cười nhưng phải nhịn lại. Anh phải nhíu chặt lông mày lại rất đau khổ.

An Thịnh là một người rất thích ngủ, khi anh thức dậy trời đã sập tối. Thấy Tống Thanh Phi không có ở trong phòng, An Thịnh chỉnh lại quần áo rồi rời khỏi giường, giẫm lên tấm thảm mềm mại đắt tiền, rửa mặt xong nhìn mình trong gương trên cổ đầy vết hôn anh xấu hổ đỏ mặt.

Siết chặt tay nắm lấy quần áo"" Sao hắn lại có thể đối sử với mình như vậy chứ. "" Bây giờ giữa anh và Tống Thanh Phi xảy ra chuyện như thế này, anh làm sao có thể đối mặt với Tống Thiệu Dương và làm sao cưới Tống Thiệu Dương chứ.