Chương 1: Xác định muốn làm với tôi?

Tống Tư Giai bày ra hình ảnh tiểu tam gửi đến chất vấn Dương Cần có phải đã phản bội cô.

Dương Cần vì chính mình cãi lại vài câu, nói đối phương đang vu khống.

Tống Tư Giai click mở hình ảnh tự chụp của hắn cùng tiểu tam sau đó nói chia tay.

Dương Cần khuôn mặt luôn tỏ ra ôn nhu nháy mắt trở nên khó coi dữ tợn, nói cô không hiểu chuyện, không phong tình, giả thanh cao, nói cô quá lãnh đạm.

Nói xong lời cuối cùng thế nhưng còn nói dù bây giờ không nɠɵạı ŧìиɧ, thì sau khi kết hôn cũng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.

Hắn tuổi trẻ du͙© vọиɠ cường tráng, cô không đón nhận chính là vì cô không được.

Tóm lại, việc hắn nɠɵạı ŧìиɧ đều là cô sai.

*

Tống Tư Giai cho Dương Cần hai bạt tai sau đó nhanh chóng rời đi, cô lướt xem điện thoại phát hiện cô cùng Dương Cần tựa hồ cũng không có bao nhiều kỷ niệm.

Kiên trì nói chuyện tình cảm đã hơn một năm, hình như cũng chỉ vì lúc ấy mẹ cô nói điều kiện gia đình Dương Cần không tồi mà thôi.

Click mở hình ảnh quen thuộc, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh vụn vặt, cô tuyệt đối không phải có tính lãnh đạm, tuyệt đối không phải.

Cô gửi cho anh một tin: “Làʍ t̠ìиɦ không?”

Tống Tư Giai bình tĩnh lại, muốn thu hồi về, kết quả không cẩn thận ấn thành xóa bỏ.

Co quắp bất an chờ đợi 10 phút, 1 giờ, 3 giờ, 24 giờ....

Thời gian lâu đến mức cô nghĩ chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.

72 giờ sau, đối phương gửi tin đến, lời ít mà ý nhiều: “Gửi định vị lại đây.”

*

Nếu không phải Dương Cần đến đây cùng cô nói xin lỗi, cô có lẽ sẽ nói với đối phương đó chỉ là nói giỡn linh tinh.

Khi Dương Cần xin lỗi còn muốn cưỡng hôn cô, cô ghê tởm cho hắn hai bạt tai vẫn chưa thấy hết giận, nhanh chóng trả lời Tào Phi: “Em ở sư phạm XX, anh tới rồi trước tiên giúp em đánh một người được không?”

“Ai?”

Ai? Tống Tư Giai theo bản năng không muốn Tào Phi biết cô có bạn trai, trả lời: “Nam nhân thúi muốn động tay động chân với em, anh đánh nhau rất lợi hại đi ~ giúp em đánh hắn xong, chúng ta đi thuê phòng.”

Cô đánh xong nửa câu, mặt đều đỏ.

Thật lâu rồi không có cảm giác, mặt đỏ tim đập.

*

Tào Phi ngăm đen, phơi nắng dài ngày trên mặt có hơi thở nam nhân thành thục, cô vừa thấy anh đến liền có cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện chạy qua thân thể.

Tào Phi kêu tên cô sau đó hỏi: “Hắn đâu?”

Dương Cần bị đánh mà mặt mũi bầm dập, chỉ vào Tống Tư Giai mở miệng mắng cô là kỹ nữ, hắn mắng càng hăng, Tào Phi xuống tay càng nặng.

Tống Tư Giai lôi kéo ống tay áo Tào Phi, Dương Cần nhìn đôi mắt cô liếc mắt đưa tình, miệng phun máu loãng: “Trách không được cô đối với tôi không nóng không lạnh, thì ra cô mẹ nó ở bên ngoài có gian tình.”

Tào Phi tay đã nắm chặt, Tống Tư Giai nắm lấy, thanh âm thấp thấp, mang theo ý vị khẩn cầu: “Được rồi mà~ đánh tiếp sẽ có chuyện, em mang anh đi ăn cái gì được không ~”

Tào Phi cúi đầu ở bên tai cô ái muội mà nói: “Cứ như vậy muốn sao?”

Tống Tư Giai nháy mắt mặt đỏ bừng , Dương Cần nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Tống Tư Giai, đôi mắt ướŧ áŧ, động tình như vậy hắn thế nhưng một lần cũng chưa thấy qua.

Tào Phi trở tay nắm lấy tay nhỏ Tống Tư Giai, cảnh cáo Dương Cần: “Mày nếu còn dám quấy rầy cô ấy, tao mẹ nó đánh chết mày.”

Dương Cần quỳ rạp trên mặt đất không dám nhìn Tào Phi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Tư Giai, lúc gần đi Tào Phi lại cho hắn một đạp: “Tao mẹ nó nói cho mày biết, đừng mẹ nó dùng loại ánh mắt này nhìn cô ấy, nghe không hiểu tiếng người?”

Dương Cần bị đá mà hơn nửa ngày nói không ra lời, che lại ngực đau đến cắn răng, nắm chặt tay, Tào Phi từ ví tiền lấy ra 500 đồng tiền ném xuống người hắn: “Đi đến phòng y tế xin một ít thuốc giảm đau đi.”

Tống Tư Giai bị anh nắm lấy tay, bởi vì khẩn trương mà ra mồ hôi trở nên ướt nị, ví tiền của anh thế nhưng từ hồi cao trung, là cô tặng cho anh.

*

Trong trường học luôn có một vài con đường đầy cây xanh là nơi tuyệt vời để tình lữ hẹn hò.

Tào Phi dừng lại bước chân, Tống Tư Giai quay đầu lại không rõ nguyên do mà nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Anh duỗi tay ra, tay trái vòng đến phía sau lưng cô đem cô dựa vào mình, buông tay phải đang gắt gao nắm lấy tay cô, chế trụ gáy cô.

“Chắc chắn rồi?”

“Ân?”

“Muốn làm cùng anh?”

Tống Tư Giai nghe được lời này bắt đầu miên man bất định....

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~