Chương 3: Ở phòng học chính mình xem "av"

"A....cậu không cần lại đây, cầu xin cậu".

Đứng nghỉ ở cái đình, Mật Nhu dựa người vào cột, cô nhìn Chiêm Tử Mặc mà khóc, giống như chỉ cần nhìn thấy cậu bước lại gần đây là ngay lập tức cô sẽ hét lên.

Bởi vì lúc nãy, thường xuyên đạt cao trào, nên hiện giờ Mật Nhu đi không nổi, Chiêm Tử Mặc chỉ có thể ôm cô đến đây nghỉ ngơi.

"Ngoan, mau lại đây, tớ hiện tại sẽ không làm gì cậu nhưng cậu mà làm tớ giận thì cũng không chắc". Chiêm Tử Mặc chậm rãi bước đến gần, rõ rãng khuôn mặt mang nét tươi cười, vậy mà Mật Nhu lại thấy được trong mắt cậu ẩn chứa ác ý, trông thật đáng sợ.

"Cầu xin cậu, làm ơn đưa tớ về phòng học, tớ sẽ không nói cho người khác biết chuyện này".

"Cậu cảm thấy tớ sẽ tin sao? Ah, cậu đừng quên video lúc nãy còn ở trong điện thoại tớ!"

Từ nãy Mật Nhu vẫn luôn cúi đầu nghe cậu nói, nghe xong lập tức ngước mắt lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Chiêm Tử Mặc lấy điện thoại từ trong túi quần ra, quơ qua quơ lại trước mặt cô.

Mật Nhu thấy vậy không màng đến trên chân đang bủn rủn, lập tức nhào đến chỗ Chiêm Tử Mặc đang đứng nhằm cướp lấy chiếc điện thoại. Nhưng vì chiều cao chênh lệch, Mật Nhu không những không cướp được, mà còn bị Chiêm Tử Mặc ôm vào trong ngực.

"Bốp" Chiêm Tử Mặc đem Mật Nhu ngồi ở trên đùi mình, mặt Mật Nhu đối diện với Chiêm Tử Mặc, mông bị cậu vả một cái.

"Như vậy là không nghe lời, xem ra cậu muốn bị phạt" nói xong trực tiếp đem váy Mật Nhu cởi ra, đến cả chiếc qυầи ɭóŧ cũng không tha, cùng với chiếc váy bị ném sang một bên.

"Không cần, không cần như vậy, cầu xin cậu, sẽ bị người khác nhìn thấy" Mật Nhu luống cuống, vội vàng dùng tay che đi phần mông đang bị lộ ra ngoài.

"Sợ cái gì, không phải cậu cũng bị tớ nhìn hết rồi sao?" Chiêm Tử Mặc đẩy cái tay ra, nhéo một cái.

"A....không cần, chỗ này không phải WC, thật sự sẽ bị nhìn thấy, mau đưa tớ về lớp đi". Mật Nhu ngồi ở trên đùi Chiêm Tử Mặc, cả người không tự chủ được bất giác run lên.

"Vậy cậu có nghe lời tớ nói hay không, cậu mà không nghe tớ lền ở đây tiếp tục".

"Được, đều nghe cậu, giờ thì trở về lớp được không".

"Sau này cũng vậy, đều nghe tớ, bảo cậu làm cái gì liền làm cái đó, không được phản kháng, tớ làm gì cậu cũng đều phải thuận theo. Nghe hiểu không?".

Mật Nhu trầm mặc một hồi, chậm chạm không muốn đáp ứng.

Chiêm Tử Mặc lại cố ý dùng ngón tay đặt ở môi âʍ ɦộ nhẹ nhàng cọ xát, Mật Nhu khẽ run lên.

"A...được, tất cả đều nghe cậu, sẽ không phản kháng....."

"Tốt, đây mới là bé ngoan". Chiêm Tử Mặc giúp cô đem váy mặc vào, lại cùng cô đi về phòng học.

Bởi vì lúc nãy vừa mới được nghỉ, trên đùi Mật Nhu cũng đã đỡ bủn rủn hơn nhiều. Hai người một trước một sau tiến vào phòng học, cũng không có mấy ai để ý đến họ.

Cả một tối, trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến Mật Nhu có chút mệt, liền chính mình gục ở trên bàn mà ngủ.

Đang ngủ say, cảm giác trên ngực của chính mình có chút nóng, ở bờ vai trái giống như có ai đó đang dựa vào. Cô vội vàng mở mắt ra, phát hiện chính trước ngực mình vậy mà lại xuất hiện một đôi bàn tay to, bàn tay đó xoa nắn hai cái tiểu bánh bao của cô không ngừng. Khiến hai vυ" của bất giác sưng to.

Mà người dựa vào vai cô là ai, Mật Nhu không cần nghĩ cũng biết là Chiêm Tử Mặc. Cậu dựa cằm mình ở trên vai Mật Nhu, hơi thở ấm áp đều đều ở sau tai Mật Nhu, động tác trên tay cũng không thấy hỗn loạn, một bên thi thoảng sẽ niết nhẹ đầṳ ѵú, một bên lại dùng đầu lưỡi ở sau tai cô mà liếʍ nhẹ.

Cả người Mật Nhu đoạt được kɧoáı ©ảʍ vì vậy có chút run rẩy, cô cảm thấy được tiểu huyệt bây giờ chảy ra thực nhiều da^ʍ thuỷ đi.

"A...,không cần như vậy, sẽ bị giáo viên nhìn thấy"

"Yên tâm, đầy là bàn cuối, trên bàn còn có chồng sách đang che, hiện tại đây là góc chết, sẽ không ai để ý đến chúng ta, cậu đừng lộn xộn, để tớ nếm thử". Nói xong trực tiếp cúi người xuống gầm bàn, đem áo Mật Nhu kéo lên, ở bên trái ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn.

"A..." đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp đầṳ ѵú, mang đến cho Mật Nhu nhiều kɧoáı ©ảʍ. Một lúc sau, Chiêm Tử Mặc xem như miễn cưỡng "Nếm đủ rồi", đem đầṳ ѵú đang ngậm ở miệng buông ra, đầṳ ѵú bị nhả ra còn lưu một ít chỉ bạc, Chiêm Tử Mặc đem nó liếʍ sạch, lại kéo cái áo xuống, lập tức ngóc đầu từ dưới gầm bàn lên.

"Nhu Nhu ăn đầṳ ѵú cậu thật ngon, tớ hận không thể vĩnh viễn ngậm lấy nó" Chiêm Tử Mặc cố ý tới gần lỗ tai Mật Nhu mà nói, khiến cô ngượng đến mức mặt đỏ tai hồng.

Mật Nhu lập tức phản ứng lại, đem người dịch sát sang một góc, cách xa Chiêm Tử Mặc.

"Lại đây, tớ cho cậu xem cái hay" Chiêm Tử Mặc lôi tai nghe ra nhét vào lỗ tai Mật Nhu, sau đó cô nghe được âm thanh rêи ɾỉ của chính mình, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Cô đột nhiên nhìn vào điện thoại, quả nhiên người trong video chính là cô.

"Nhu Nhu như vật thật là đáng yêu nha, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến chỗ đó của tớ cương lên rồi".

Trong video, Mật Nhu đối mặt với camera, chính chân mình mở ra, đôi tay ôm chặt lấy Chiêm Tử Mặc, mà ngón tay của Chiêm Tử Mặc lại ở trong tiểu huyệt Mật Nhu thọc vào rút ra, nhìn qua giống như là cô đang tự nguyện mở rộng chân ra để Chiêm Tử Mặc đem ngón tay cắm vào vậy.

Độ phân giải ở trên điện thoại siêu cao, đem từng chi tiết thọc vào rút ra ở tiểu huyệt cùng với biểu cảm trên mặt Mật Nhu đều ghi lại hết sức rõ ràng. Mật Nhu cảm giác được hiện giờ chính qυầи ɭóŧ của mình đang ẩm ướt, một bên nghe những âm thanh gợϊ ȶìиᏂ đó, một bên lại chính mình tự cọ xát hai đùi nhằm tạo ra kɧoáı ©ảʍ.

"Như vậy liền có phản ứng? Bên trong chắc hẳn là ướt rồi?" Chiêm Tử Mặc nhanh tay đưa vào trong qυầи ɭóŧ, cọ qua cọ lại, khiến nơi đó một mảng ướt dầm dề. Mật Nhu đem chân kẹp chặt lại.

"Yên tâm, sẽ không đi vào, lần đầu tiền như vậy chắc hẳn cậu rất mệt, sau này khi thành thói quen rồi sẽ không còn mệt nữa" Chiêm Tử Mặc tiếp tục chà sát tiểu huyệt Mật Nhu mà nói.

Đột nhiên, Chiêm Tử Mặc day nhẹ hạt đậu, Mật Nhu thoải mái khẽ rên một tiếng. Sau đó, động tác lại nhanh hơn lúc trước một chút, khiến cơ thể Mật Nhu đạt kɧoáı ©ảʍ, cô cảm thấy cả người mình bỗng chốc run lên.

Thật thoải mái !!!

Khuôn mặt cô phiếm hồng, suýt chút nữa thì phát ra tiếng rên lớn.

Tuy rằng như vậy thật thoải mái, nhưng chỉ mãi dùng tay của Chiêm Tử Mặc để đạt cao trào thôi thì không đủ.

"Nhìn xem, chỉ hơi day âm đế là đã có thể làm cậu thoải mái rồi, không biết sau này khi cắm côn ŧᏂịŧ của ông đây vào sẽ khiến cậu sướиɠ đến mức nào?".

Mật Nhu không thèm để ý đến lời nói của Chiêm Tử Mặc, đầu óc cô hiện giờ còn có điểm hơi mơ hồ.

"Ngày mai đến sớm một chút, tớ ở cái đình kia chờ cậu".

Vừa lúc chuông tan học vang lên, Chiêm Tử Mặc nhắc nhở cô xong thì cũng cầm cặp ra về.

Khi về đến nhà, mới nhớ lại lời nói của Chiêm Tử Mặc lúc đó.