Chương 10: Bảo bối ngoan



Chương 10: Bảo bối ngoan

“Phó Tường.”

“Tớ đây.”

Phí Linh giống như kể chuyện xưa không liên quan gì đến mình, ngữ điệu của cô thật bình tĩnh, thậm chí cảm xúc cũng không có lên xuống, chỉ là khuôn mặt nhỏ bất giác tuôn tràn đầy nước mắt.

Phó Tường hoàn toàn không biết được Phí Linh đã từng có một đoạn ký ức đau khổ như vậy. Cậu nhớ rõ lúc mới gặp cô, Tiểu Linh là cô bé có khuôn mặt đầy thịt, lớn lên lại trắng trắng mềm mềm, còn hay cười, làm người nhìn thấy liền yêu thích. Quen biết đã nhiều năm như vậy, trước mặt cậu, Phí Linh luôn là dáng vẻ vui cười. Giống như cô chưa bao giờ có điều phiền não.

Ngay cả khi thi đứng nhất từ dưới đi lên cũng vui cười hớn hở, không tim không phổi, nói nhăng nói cuội, không để tâm, luôn nói những câu như “Ba tớ sẽ nuôi tớ.” này, cậu cho rằng quan hệ của Phí Linh cùng ba vẫn luôn tốt, cậu cho rằng Phí Linh chưa bao giờ nhắc đến mẹ của mình là bởi vì không nhớ thương thậm chí là oán hận, không nghĩ đến lại âm thầm nhung nhớ trong lòng nhiều năm như vậy… Cậu đau lòng Phí Linh đã đem tất cả tâm sự chôn dấu trong lòng, tức giận với bản thân đã nhiều năm như vậy thế mà lại hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của cô ấy.

“Có phải cậu đang đau lòng cho tớ không?” Phí Linh lau nước mắt, thấy Phó Tường im lặng, ra vẻ cười nhẹ một cái “Thật ra cũng không có việc gì. Những chuyện này nghe ra rất đáng thương, nhưng tất cả đã qua rồi. Mấy năm nay đều khá tốt, ba tớ mười mấy năm nay cũng không phát bệnh. Khi còn nhỏ, tớ cho rằng đời này cũng không thể tha thứ cho ông ấy, cậu thấy đó, mẹ tớ đã bỏ đi rồi, tớ chỉ có thể dựa vào ba mà sống, ba tớ rất tốt với tớ, tớ cũng không còn hận ông ấy.”

“Cậu còn nhớ dì sao?” Phó Tường nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, ôm cả người cô vào ngực càng thêm chặt hơn.

“Nhớ chứ. Mẹ tớ nhiều năm rồi, một chút tin tức cũng không có. Năm đó ba vì muốn bức mẹ không ly hôn cho nên lấy điều kiện chỉ một thân một mình mẹ rời đi để làm mẹ khó xử, tính tình của mẹ tớ rất mạnh mẽ, thật sự một mình bỏ đi. Bà ngoại cũng đứng về phía ba tớ, trong người mẹ cũng không có bao nhiêu tiền, ở nơi khác có tốt hay không?” nhắc đến mẹ, trong lòng Phí Linh tràn đầy lo lắng.

“Thật ra năm đó không phải bởi vì tớ còn quá nhỏ, nếu không khi lần đầu bị bạo hành mẹ đã ly hôn rồi. Ba tớ năm đó có lẽ là phát điên, vậy mà lại còn nghi ngờ tớ không phải là con gái ruột của ba, còn đến bệnh viện xét nghiệm ADN.” Phí Linh nói mà không nhịn được cười lạnh một tiếng.

“Dì nhất định là rất yêu cậu.” Phó Tường không biết phải an ủi cô thế nào, chuyện như thế này, người khác không có cách nào đồng cảm. Cậu chỉ cảm thấy trong lòng đầy thương tiếc. Chỉ có thể dùng sức ôm chặt cô lại, dùng hơi ấm trên người để cho cô có cảm giác an toàn.

“Mẹ tớ rất xinh đẹp, nói không chừng đã sớm gả cho cao nhà giàu đẹp trai rồi, có lẽ sẽ đã sinh cho tớ em trai em gái rồi đó.” Phí Linh hồn nhiên nói.

“Ừ, dì nhất định là sẽ ổn.” Phó Tường dịu dàng nói nói vào.

Có lẽ khóc đến mệt, dưới sự vỗ về dịu dàng của Phó Tường, Phí Linh bất giác ngủ mất.

[Bảo bối ngoan, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.]

Ngày hôm sau, hai người ngồi trên xe ba Phí mà đi chào hỏi hai cụ. Ông bà ngoại cùng ông bà nội của Phí Linh đều là người quen của nhau. Biết Phí Linh có bạn trai, còn chuẩn bị bao lì xì cho Phó Tường, mà toàn bộ quá trình, Phó Tường đều rất nho nhã lễ để, để lại ấn tượng tốt cho trưởng bối.

Phí Linh ngây người ở nhà ba ngày, cách năm mới còn một tuần, nhà Phó Tường với Phí Linh cách nhau cũng không xa, lái xe ba giờ liền đến. Phí Linh theo nguyên tắc “sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày nhẹ nhàng.” Đi theo Phó Tường về nhà cậu.

Cha mẹ Phó Tường nhìn như người trí thức, vì đón tiếp con dâu tương lai mà hai người chải chuốt một phen. Ba Phó thì mang mắt kính gọng vàng, mặc tây trang rất nho nhã, còn mẹ Phó thì mặc sườn xám ở nhà, tóc vấn lên nhìn thật trí thức.

Phí Linh lần đầu tiên gặp cha mẹ Phó Tường, rõ ràng là giả vờ làm con dâu, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, lắp bắp chào trưởng bối rối lại im lặng không dám nói chuyện.

“Ngồi xe chắc mệt rồi, hai đứa đi nghỉ trước đi, cơm xong mẹ gọi.”Mẹ Phó nhìn ra được Phí Linh đang khẩn trương, rất hiểu lòng người nói.

“Cảm ơn dì ạ.” Phí Linh đỏ mặt nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

“Tụi con về phòng trước.” Phó Tường còn chưa được thấy qua Phí Linh xấu hổ lúng túng như vậy, trong lòng buồn cười, đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay bé con nhỏ có chút lạnh của cô gái, dẫn người về phòng mình.

Phòng của Phó Tường trang trí theo phong cách tông màu lạnh, giường lớn màu xám, một bộ máy tính bàn, còn có một tủ quần áo siêu to.

“Đêm nay tớ không phải ngủ ở đây chứ?” Phí Linh nhìn một vòng rồi mở miệng nói.

Phó Tường nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu muốn ngủ riêng?”

“Con gái lần đầu đến nhà đã ngủ cùng giường, ba mẹ cậu cũng không cảm thấy tớ quá tùy tiện sao?” Phí Linh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề thực tế.

“Sẽ không, họ thật sự thích cậu. Cậu không ở cùng tớ, họ sẽ hoài nghi.” Phó Tường nghiêm túc nói. Thời gian ở nhà Phí Linh, cậu đã tạo cho ba cô một ấn tượng tốt đáng tin cậy, buổi tối chủ động ra phòng khách ngủ. Bây giờ đem người về địa bàn của mình rồi, cậu cũng không muốn tiếp tục giả vờ làm quân tử nữa.

“Thật á?” Phí Linh tin là thật.

“Không cần khẩn trương. Ba mẹ thật sự rất thích cậu. Bảo bối của anh tốt như vậy, ai lại không thích.”

“Gần đây cậu nói chuyện buồn nôn thật đó.” Phí Linh nghe xong vui vẻ nhưng vẫn là tỏ ra kinh thường mà nói.

Phó Tường: “…”

Bây giờ cậu chỉ muốn lập tức cắn người!!