Chương 17: Kết thúc

Phí Linh gửi ảnh mình chụp cùng mẹ Phí cho Phó Tường xem kèm theo lời nhắn: [Anh Phó, có muốn gặp người lớn không?]

Một giây sau, Phó Tường nhắn lại: [Đã chuẩn bị lễ hỏi từ lâu, lúc nào đi đến cục dân chính với anh đây?]

[Nghĩ hay nhỉ? Nhưng mà còn nhiều người theo đuổi em lắm.]

Phí Linh nằm nửa người trên giường, cô vừa đung đưa chân vừa cười ngây ngô trả lời tin nhắn. Nhắn tin trả lời chưa đến một giây bên kia đã dứt khoát gọi điện đến. Giọng nói dịu dàng đầy cảm xúc của Phó Tường cách điện thoại truyền tới, "Không biết anh có thể vinh hạnh trở thành người theo đuổi số một của tiểu công chúa Phí Linh hay không?"

Khóe môi Phí Linh sắp kéo đến mang tai, nhưng giọng điệu vẫn dương dương đắc ý: "Vậy phải xem biểu hiện của anh thế nào."

Phó Tường đưa ra điều kiện đầy cám dỗ, "Nếu ai đồng ý làm bạn gái anh, mỗi ngày anh sẽ dẫn cô ấy đi ăn ngon, mỗi ngày đều mua cho cô ấy một chiếc váy đẹp."

Ngoài mặt Phí Linh cười ngây ngô, nhưng cô hoàn toàn không bị hấp dẫn, cô còn đoán trúng tim đen vạch trần anh, "Nói xạo, làm sao anh dẫn em đi ăn mỗi ngày được? Chúng ta không sống cùng khu."

Phó Tường thuận theo ý cô nói tiếp: "Chúng ta sẽ ở cùng nhau nhanh thôi. Ngày nào anh cũng dẫn em đi ăn, vừa ngủ dậy là có váy mới để mặc."

"Hừ. Em không thèm ở cùng anh đâu. Nhất định anh sẽ ức hϊếp em." Nhớ đến những chuyện đáng xấu hổ khi cùng giường chung gối xảy ra mấy hôm trước, cô ngượng không chịu nổi.

Nghe giọng hờn dỗi của cô, đương nhiên Phó Tường hiểu "Ức hϊếp" mà cô nói nghĩa là gì, anh cố ý chơi xấu hỏi ngược lại cô: "Hai ta quen nhau lâu vậy rồi, anh ức hϊếp em lúc nào?"

"Mấy hôm trước anh vừa mới. . . Hừ, bây giờ anh đang ức hϊếp em đấy." Phí Linh giả bộ giận dỗi hừ nhẹ, cô kiêu ngạo nói thêm: "Anh xấu xa quá, em cần phải suy nghĩ thêm."

Thấy cô đáng yêu không chịu nổi, Phó Tường hận không thể lập tức ôm người vào lòng dùng sức bóp hai cái, anh buồn cười: "Ha ha, Linh bé cưng thông minh hơn rồi, Khi nào dì rảnh, hẹn thời gian anh đưa ba mẹ đến nhà em thăm hỏi."

"Anh dẫn chú dì đến làm gì? Em chưa đồng ý gả cho anh cơ mà. Qua được cửa ải của mẹ em trước đi rồi hãy nói."

"Vậy thì. . . Vượt qua kiểm tra có được ban thưởng gì không?"

"Anh muốn thưởng thế nào?"

"Cho anh danh phận."

"Xem biểu hiện anh rồi tính."

Hai người nấu cháo điện thoại hơn nửa giờ, Phó Tường kiên nhẫn trêu chọc cô gái nhỏ, lúc nào Phí Linh cũng hờn mát "Anh phiền quá, sao còn chưa cúp máy?", rõ ràng ngoài miệng bảo anh tắt máy, nhưng bản thân cô hoàn toàn chẳng có ý muốn chấm dứt trò chuyện tẹo nào. Quen biết nhiều năm như vậy, Phó Tường hiểu cô hơn ai hết, nếu lúc này anh thật sự cúp máy, tiểu tổ tông này nhất định sẽ hung hăng ghi thêm một khoản nợ -------- Đồ khốn kiếp Phó Tường, anh không thương em.

Hơn nửa tiếng sau, Phí Linh mới cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại. Hơn nữa cô còn quyết định sẽ cho người nào đó chuyển lên chính thức.

Mẹ Phí cực kỳ hài lòng với chàng rể Phó Tường này, người gì vừa đẹp trai vừa lễ phép, có đầu óc. Quan trọng nhất chính là thật lòng thật dạ với Phí Linh. Ánh mắt ngập tràn tình yêu thương từng giây từng phút không cách nào ngụy trang. Sau khi cơm nước xong mẹ Phí chuẩn bị quay về, vì công việc người chồng hiện tại không thể có mặt, ông ấy lại là thê nô sặc mùi dấm chua, hoàn toàn không có chuyện để mẹ Phí ở cùng thành phố với chồng trước. Phí Linh tỏ vẻ thông cảm, dù sao mẹ cũng đã có cuộc sống mới, nếu đã nối lại liên lạc thì sau này còn có cơ hội gặp mặt, cô cũng không giữ bà lại. Chỉ qua một đêm dường như ba Phí già đi vài tuổi. Ba già ưa sĩ diện vậy mà lôi thôi lếch thếch tự giam mình trong phòng không ngừng hút thuốc.

Một bên là cha ruột, một bên là mẹ ruột. Ba già nhà cô một thân một mình đợi hơn mười năm, coi như là quả báo việc năm đó đi. Có điều dù sao cũng là cha ruột, Phí Linh vẫn rất yêu thương ba mình, sau khi tiễn mẹ đi, cô bắt đầu lên kế hoạch tìm bạn đời thích hợp cho ba.

"Rốt cuộc em thương chú hay là đang trả thù chú vậy. Hôm nay lúc xem mắt mặt chú tái xanh rồi."

Bận rộn cả một ngày, từ sau khi ăn cơm cùng mẹ Phí, Phó Tường được chuyển lên chính thức. Dù sao người nào đó cũng ưa nghe lời dỗ ngọt nên dễ bị dụ, đưa ra một đống điều kiện nhưng cái nào cũng vô dụng. Tiễn mẹ Phí đi xong, nhìn theo bóng lưng bà, ánh mắt Phí Linh không khỏi đỏ lên, Phó Tường kéo người ôm trọn vào lòng, anh dịu dàng hứa hẹn: "Linh bé cưng, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Mãi mãi ở cạnh em." Nghe được mấy lời đó, Phí Linh khóc nấc lên cho phép anh chuyển lên chính thức.

Phí Linh hùng hồn phân bua: "Tình trạng hiện nay của ba em chính là không thể để ông ấy ở một mình, rất dễ xảy ra chuyện không may, phải để ông ấy tiếp xúc với nhiều người mới không suy nghĩ lung tung, vừa khéo để ông ấy cảm nhận được nỗi khổ khi bị bắt đi xem mắt."

"Em đó ~" Phó Tường bất đắc dĩ lắc đầu, "Còn ngại chú chưa đủ đáng thương hả?"

"Đáng đời ông ấy. . ." Phí Linh mạnh miệng nói. Cô cũng mâu thuẫn lắm, trong lòng vừa thương ba mình khổ vì một người, vừa cảm thấy đây là trừng phạt đúng tội, năm đó suýt chút nữa ông đã gϊếŧ chết mẹ con cô. Dù sao cảm tính và lý tính cũng không thể dễ dàng cân bằng.

Phó Tường biết vết thương trong lòng từ lúc nhỏ của Phí Linh không dễ lành, anh ôm cô dỗ dành: "Linh bé cưng, qua hết rồi."

Phí Linh không nói gì, cô đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của chàng trai, sau đó vùi mặt vào lòng anh hưởng thụ cảm giác an toàn mà chỉ anh mới có thể mang lại cho cô. Cuối cùng cô nhanh chóng ngủ thϊếp đi."

Thông qua xem mắt, ba Phí biết được không ít cực phẩm, trong họa có phúc, tâm trạng cũng không tệ lắm. Chưa có bất cứ giây phút nào như giây phút này, bây giờ ông luôn cầu trời khẩn phật mong cho con gái mau mau quay về trường nhập học. Bị Phí Linh hành hạ, ông chịu không nổi nữa, may là qua tết không lâu, Phí Linh phải đi học lại.

Nhiệm vụ trong học kỳ mới là thực tập và hoàn thành luận văn, sau khi khai giảng và chọn đề tài, các bạn cùng phòng của Phí Linh đều đi thực tập hết, cả ký túc xá chỉ còn mình cô rảnh rỗi chẳng biết làm gì. Phí Linh dứt khoát kéo vali đi tìm Phó Tường. Vì để tạo bất ngờ cho đối phương, Phí Linh quyết định tiền trảm hậu tấu. Sau khi đặt phòng khách sạn và cất hành lý, Phí Linh mua ít trái cây rồi bắt xe đến dưới lầu ký túc xá Phó Tường. Cô mặc chiếc áo khoác dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, bên trong là váy liền thân màu hồng nữ tính, kết hợp với giày thể thao trắng, dáng người nhỏ xinh, mặt mày non mịn, ăn mặc như vậy chẳng khác nào trẻ vị thành niên, giống như một công chúa nhỏ, đứng dưới lầu ký túc xá nam, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Phí Linh không quan tâm những ánh mắt tò mò xung quanh, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tường, bên kia vừa bắt máy, cô nói không đầu không đuôi: "Anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?"

"Không phải đến tìm anh chứ?" Nghe giọng nói đắc ý của cô, tay lật sách của Phó Tường dừng lại, cùng lúc đó, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ theo bản năng.

"Bingo!" Phí Linh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Phó Tường, cô hưng phấn giơ tay lên quơ quơ.

"Anh lập tức xuống ngay." Nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, tâm trạng Phó Tường cũng vui theo, anh xoay người chạy xuống lầu, trước khi ra cửa dường như nhớ ra gì đó, anh ngoái đầu lại quét mắt nhìn đám bạn cùng phòng rướn cổ lên nghe ngóng nhiều chuyện, "Mấy thằng chó, tiểu công chúa nhà tao đến, hạn cho tụi mày phải dọn dẹp sạch sẽ trong vòng ba phút, tối nay tao mời ăn cơm."

Sau lưng vang lên một loạt tiếng thu dọn đồ đạc xoảng xoảng, còn có cả tiếng gào thét: "Phó ba ba uy vũ" "Tiểu công chúa vạn tuế". . . Quả thật là một đám chó săn đã thành tinh.

"Surprise!”

Vừa xuống lầu, Phó Tường đã nhìn thấy cô gái mình yêu dang rộng tay tỏ vẻ muốn ôm một cái, anh chạy nhanh tới ôm chặt người vào lòng, cũng không để ý bạn học vây xem xung quanh, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng căng mọng một cái, "Sao không gọi điện để anh đến đón em."

Phí Linh cọ cọ đầu vào lòng ngực chàng trai sau đó nghịch ngợm nói: "Tạo bất ngờ cho anh nha. Em còn mua trái cây cho bạn cùng phòng anh."

Phó Tường ôm eo cô, anh cưng chiều véo chóp mũi cô một cái, "Chu đáo quá, hành lý em đâu rồi?"

Phí Linh ngoan ngoãn trả lời: "Ở khách sạn."

Ước lượng tốc độ đám cờ hó trong ký túc xá dọn dẹp khi bị đột kích, Phó Tường yên tâm đề nghị, "Có muốn lên tham quan phòng ký túc xá của anh không?"

Phí Linh vô cùng tò mò nhưng lại do dự hỏi: "Ồ, có thể chứ? Dù sao em cũng là nữ sinh."

Thấy mặt cô gái nhỏ ngập tràn hưng phấn, anh buồn cười nhận lấy túi trái cây trong tay cô, tay còn lại nắm tay cô, "Đi thôi."

"Sẽ không đột nhiên xuất hiện nam sinh khỏa thân chứ?" Phí Linh lo lắng nhỏ giọng lẩm bẩm. Nghe thế mặt Phó Tường đầy vạch đen, hưng phấn không kiềm chế được là vì chuyện gì? Ngắm cơ thể anh chưa đủ sao? Đúng là bé cưng háo sắc, để xem tối nay anh trừng phạt em thế nào?

Phòng ký túc xá Phó Tường ở lầu hai. Rốt cuộc Phí Linh cũng chẳng nhìn thấy hình ảnh thiếu hài hòa nào. Lúc đẩy cửa ra, căn phòng còn sạch sẽ hơn phòng ký túc xá nữ nữa, điều này khiến Phí Linh vô cùng ngạc nhiên. Mà ba tên cờ hó cùng phòng Phó Tường đã đứng xếp hàng ngay thẳng, cửa vừa được đẩy vào đã reo lên: "Chào chị dâu!"

Bị trêu, mặt Phí Linh đỏ ửng, nghi thức chào đón vô cùng trịnh trọng như đón lãnh đạo thế này, cảm giác quá kí©h thí©ɧ. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc rồi hồi hộp chào hỏi: "Khụ. . . Chào mọi người, làm phiền rồi!"

"Không phiền không phiền." Ba anh chàng cao lớn đồng loạt xua tay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ như son của Phí Linh, bọn họ âm thầm phỉ nhổ -------- Cái gì mà đại tiểu thư điêu ngoa bất chấp lý lẽ? Cha mẹ ơi, tại sao người thật lại đáng yêu như vậy? Vừa xinh đẹp vừa lễ phép ngoan ngoãn. . . Khó trách tên lưu manh giả danh trí thức Phó Tường nhớ mãi không quên.

Thấy bầy cún con bị mặt nạ điềm đạm nho nhã của Phí Linh che mắt, Phó Tường cũng lười để ý. Anh đặt trái cây Phí Linh mua lên bàn, đám cờ hó nhanh chóng tranh phần nhau. Phó Tường ngồi lên giường mình, Phí Linh cũng ngồi lên theo rồi tựa vào lòng anh cùng anh đọc sách.

Đám cờ hó: Quả là hợp kim ti-tan, mắt chó đã mù.

"Không hiểu." Phí Linh tựa vào lòng Phó Tường chăm chú đọc sách trong chốc lát, sau đó ấm ức nhỏ giọng tỉ tê bên tai nam sinh, "Phó Tường, anh càng ngày càng ưu tú, còn em ngốc như vậy."

Bị cô chọc cười, Phó Tường trêu cô: "Sao hôm nay em khiêm tốn thế?"

"Em nói nghiêm túc đấy. Anh ưu tú đến thế, người ta nói em không xứng với anh." Phí Linh nghiêm túc giải thích.

Phó Tường vô cùng chân thành an ủi: "Ai nói mấy lời đó đều ghen ghét với em, Linh bé cưng của anh vừa xinh vừa đáng yêu, học hành lại giỏi giang, muốn người ta sống thế nào đây?"

Nghe xong, Phí Linh lập tức vui vẻ, nhớ đến lần trước Phó Tường chê cô vừa gầy vừa xấu, cô dựa vào đó bám chặt không tha, "Anh chỉ dỗ dành em, lần trước chính miệng anh chê em xấu, hừ."

"Nhớ kỹ lời anh như vậy?" Phó Tường buồn cười, "Trong lòng anh em là đẹp nhất, đương nhiên béo một chút sẽ càng hoàn mỹ hơn."

Phí Linh buồn bực đưa tay đẩy anh, "Đến lúc đó anh sẽ vứt bỏ em."

"Em vu oan cho anh rồi. Anh chỉ yêu mình em thôi." Phó Tường dùng sức ôm cô vào lòng, anh cắn nhẹ lên tai cô rồi thủ thỉ: "Hận không thể giấu em trong chăn ôm mỗi ngày."

Nghe thế, tim Phí Linh nóng lên, cô thẹn thùng, hai tai đỏ bừng, mạnh miệng không nổi nữa, cô nũng nịu phản bác, "Ai. . . Ai muốn làm ấm chăn cho anh chứ?"

"Anh làm ấm chăn cho em. Cho em nóng hầm hập luôn. Em chỉ cần ngủ trong lòng anh." Phó Tường vừa nói lời yêu thương ngọt ngào vừa hôn dọc theo tai cô gái nhỏ xuống môi. Người xưa nói hồng nhan họa thủy, quả không sai, cô bạn gái nhỏ đáng yêu tựa vào lòng, bây giờ anh hoàn toàn không có tâm trạng đọc sách, ý nghĩ duy nhất trong đầu là bóc trần cô ra yêu thương mãnh liệt.

Đám cờ hó trong phòng nhìn không chớp mắt, ngay cả buổi trưa cũng ăn thức ăn chó, rốt cuộc cũng nhịn đến cơm chiều. Để vui vẻ náo nhiệt hơn, mọi người quyết định đi ăn lẩu. Cả đám người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện rôm rả, theo thời gian, miệng Phí Linh cũng mở máy hát, cắn người miệng mềm*, mấy tên cờ hó hỏi gì đáp đó, ngay cả chuyện chủ nhật Phó Tường theo bọn họ ra quán net chơi game cũng khai báo, mỗi lần ra ngoài đều bị các nữ sinh ồn ào vây quanh xin số điện thoại đều bị lộ. Phí Linh hào hứng lắng nghe, vừa nghe vừa dùng ánh mắt sắc lẹm liếc Phó Tường.

* Nguyên câu là Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, nghĩa là ăn của người ta, nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

"Có điều cho đến bây giờ anh Phó đều chưa cho ai số. Từ lúc nhập học cậu ấy đã nói với chúng tôi là trong lòng chỉ có em. Đối với các nữ sinh khác không thèm nhìn một cái, vì chuyện này còn có người đơm điều đặt chuyện nói cậu ấy thích đàn ông."

Do uống chút rượu nên mặt Phí Linh hơi đỏ, nghe được lời đó Phí Linh phản bác theo bản năng: "Sai rồi, rõ ràng anh ấy từng quen bạn gái, hình như là chuyện năm trước."

Nghe thế, mặt đám cờ hó đầy dấu chấm hỏi, rối rít nhìn về phía người trong cuộc.

Phó Tường bất đắc dĩ xoa trán, tỏ vẻ một lời khó nói hết. Trước đây khi gần như đã tuyệt vọng, anh bất chấp mọi thứ, anh nghe theo ý tưởng cùi bắp của đám bạn cờ hó trong phòng, lừa gạt Phí Linh là mình có bạn gái, nhân cơ hội này kí©h thí©ɧ cô gái nhỏ một chút. Bây giờ xem ra, ý tưởng cùi bắp đó không phải không dùng được, ít nhất cũng khiến người nào đó ghen tuông. Chẳng qua nói ý tưởng cùi bắp cũng chẳng sai, lúc ấy suýt chút nữa Phí Linh đã tuyệt giao với anh, may mà anh kịp thời ngăn chặn tổn thất.

"Anh phó trêu em thôi, cho tới bây giờ bọn tôi chưa từng thấy anh Phó thân mật với nữ sinh khác."

"Đúng thế, anh Phó có bạn gái chẳng lẽ bọn tôi không biết?"

Đám cờ hó ồn ào nịnh nọt lên tiếng phụ họa.

Nghe vậy Phí Linh nghi ngờ nhìn Phó Tường. Phó Tường gắp miếng thịt dê đút vào miệng Phí Linh rồi đổi đề tài: "Về rồi anh giải thích sau."

Mọi người vốn định ăn xong thì đi hát, ai ngờ uống hết một chai bia, gương mặt nhỏ nhắn của Phí Linh đỏ bừng, cả người vô thức dán lên người Phó Tường làm nũng. Phó Tường hận không thể hành quyết người ngay tại chỗ, đám bạn cờ hó tự giác bắt đội đi chơi game, còn Phó Tường thì bế người lên taxi.

Trước ánh mắt dò xét của nhân viên quầy lễ tân, Phó Tường bế Phí Linh về phòng, anh cởϊ áσ khoác giúp cô rồi vỗ nhè nhẹ lên mặt cô, "Linh bé cưng, em say hả?"

Phí Linh mở to mắt nhìn anh một lúc lâu mới từ từ có tiêu cự, "Không có. Anh nói. . . . Giải thích mà."

Nghe thế Phó Tường buồn cười không thôi, say đến thế rồi mà vẫn nhớ mãi không quên. Quả nhiên Linh bé cưng là bình dấm chua.

Thấy anh chẳng nghiêm túc chút nào, Phí Linh "trừng mắt" cảnh cáo, "Không cho phép gạt em."

"Được, anh sẽ thẳng thắn." Phó Tường bế người đặt lên giường rồi thành thật khai báo: "Anh chưa từng quen bạn gái, chuyện năm trước là lừa em đấy, bạn gái là giả. Anh yêu thầm em từ rất lâu rồi, từ những ngày học cao trung đã nảy sinh ý xấu, muốn giấu Linh bé cưng vào chăn ấm."

"Anh. . . Anh hư hỏng, khi đó em còn xem anh là anh trai đấy." Nghe anh nói thế, trái tim Phí Linh dường như có dòng nước ấm chảy qua. Người mình yêu cũng yêu mình, hơn nữa còn thủy chung yêu nhiều năm như vậy, đây là chuyện may mắn hạnh phúc cỡ nào.

Phó Tường dịu dàng thổ lộ: "Anh muốn cưới em làm vợ. Linh bé cưng, anh yêu em."

"Anh cũng vậy. Phó Tường. . . Em cũng yêu anh. Lúc anh nói có bạn gái em đau lòng muốn chết. Hu hu, em rất xấu tính, em không ưa bạn gái của anh, em không muốn anh thích người khác, có điều em cũng không muốn làm tiểu tam. Em còn tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ đối xử tốt với em nữa."

Phí Linh nức nở nói năng loạn hết cả lên. Thế nhưng Phó Tường hoàn toàn hiểu được ý cô. Linh bé cưng của anh vừa ngốc nghếch vừa nhạy cảm, yếu ớt thiện lương nhưng lại hết sức kiên cường. Phí Linh chưa bao giờ là người kiêu căng, trong quá trình chung đυ.ng, thật ra anh đã cố ý dung túng cho thói hư tật xấu của đối phương, khiến đối phương hoàn toàn dựa dẫm, không rời khỏi bản thân. Anh yêu cô gái nhỏ hay cáu kỉnh này, yêu tất cả thuộc về cô. Thậm chí khuyết điểm của cô trong mắt người khác, trong mắt anh lại vô cùng đáng yêu.

Phó Tường trở mình nằm đè lên người cô gái nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, bởi vì say rượu hai gò má cô gái nhỏ đỏ hây hây, ánh mắt phủ đầy hơi sương. Phó Tường cúi đầu hôn nhẹ mấy cái lên đôi môi khẽ nhếch lên của cô, "Linh bé cưng, anh sẽ ở cạnh em cả đời, thương em cả đời, nếu có kiếp sau, anh vẫn thương em, vẫn yêu em."

Phí Linh bĩu môi nghiêm túc hỏi: "Lỡ đâu kiếp sau chúng ta thật sự trở thành anh em ruột thì làm sao?"

Phó Tường bật cười, "Vậy anh cũng chỉ thương em, chỉ yêu em, không tìm bạn gái."

Dù sao Phí Linh cũng là người dễ thỏa mãn, nghe vậy cô lập tức cười tươi ngây ngô, sau đó ôm cổ chàng trai làm nũng, "Phó Tường, anh tốt quá." Nói xong cô còn chủ động hôn môi chàng trai một cái.

Ánh mắt chàng trai sâu thăm thẳm, "Vậy chịu cho anh làm chưa?"

Năm trước, sau khi xảy ra quan hệ lần đầu tiên, cho đến bây giờ hai người vẫn yêu đương theo phong cách trong sáng ngọt ngấy. Phó Tường sắp không kiềm chế được thú tính trong người mình nữa rồi. Huống chi người nào đó còn chủ động dâng tới cửa. Hiện tại anh chính là một con sói đói khát, hận không thể từng miếng từng miếng ăn sạch con mồi trong lòng.

"Em đâu có cấm đoán anh. . . " Phí Linh chột dạ nhỏ giọng lầm bầm. Sau khi gặp người lớn hai bên, cô vội vội vàng vàng tìm đối tượng xem mắt cho ba già, sau đó thì bận rộn trở về trường học. Tuy Phó Tường có đến nhà cô ở vài ngày, song ngoại trừ hôn nhẹ, sờ mó linh tinh thì không có đi đến bước cuối cùng. Khi ấy cô lên mạng tình cờ đọc được một bài viết, nội dung là nếu một chàng trai thật sự yêu bạn, người ấy sẽ kiềm chế du͙© vọиɠ, tuyệt đối không ép buộc bạn. Tâm hồn thiếu nữ nghiện internet của Phí Linh nóng lên, cô quyết định thử thách đối phương một chút. Ngay sau đó Phí Linh bỗng hối hận. Trên thực tế lướt net quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, cô cũng muốn Phó Tường. Nhập học không thể ngủ chung với Phó Tường, nhớ đến những lúc ở gần nhau chẳng làm ăn được gì, cô hối hận gần chết.

Thấy cô chơi xấu tỏ vẻ tủi thân trước, Phó Tường cảm thấy buồn cười, thế nhưng ngoài mặt anh lại nghiêm túc cảnh cáo: "Sau này ít lên mạng thôi, xem linh ta linh tinh không à."

Phí Linh bĩu môi hùng hồn cãi lý, "Nếu anh dành nhiều thời gian cho em một chút, em sẽ không còn thời gian lên mạng nữa."

"Tiểu yêu tinh." Bị hành động vô thức của cô chọc cho trái tim ngứa ngáy khó chịu, bàn tay to của Phó Tường tìm được khóa kéo váy liền thân, một đường kéo xuống, bắt đầu cởϊ qυầи áo cô gái nhỏ. Phí Linh ngoan ngoãn để mặc chàng trai cởi đồ mình chỉ còn sót lại bộ nội y màu trắng viền ren.

Bộ nội y này cô cố ý mua vì Phó Tường đấy, vải vóc mỏng tang, áo bra khó khăn lắm mới che khuất được hai bầu ngực trắng nõn, phần ren mỏng được thiết kế sao cho loáng thoáng lộ da thịt mềm, qυầи ɭóŧ càng tiết kiệm vải, viền ren hấp dẫn tôn lên đôi bờ mông bóng mượt. Phó Tường ngừng thở, giọng khàn đặc, "Tiểu lẳиɠ ɭơ."

Phí Linh mắc cỡ, hai gò má ửng hồng, cô cố ý quyến rũ Phó Tường, thế nhưng cô lại đánh giá cao tốc độ thẹn thùng của bản thân mình, chỉ mới bị ánh mắt nóng như lửa của chàng trai nhìn chằm chằm thôi cô đã xấu hổ không chịu nổi, chớ đừng nói chi chủ động khıêυ khí©h anh. Cô lắp bắp lên tiếng: "Anh. . . Anh thích tiểu lẳиɠ ɭơ không?"

"Thích. Yêu em chết mất." Nói xong, Phó Tường vừa dùng ánh mắt làm lễ rửa tội trên thân thể mềm mại thiếu vải của cô gái nhỏ, vừa bắt đầu cởϊ qυầи áo mình. Bị ánh mắt nóng rát của anh ngắm, cả người Phó Linh bắt đầu khô nóng, cô mất tự nhiên kẹp chặt hai chân rồi nhẹ nhàng ma sát, hành động đó chạm vào tiếng lòng chàng trai.

Cởi xong quần áo của mình, Phó Tường không hề vội vàng cởi nội y trên người cô gái nhỏ, ngược lại cách lớp ren mỏng, anh xoa nhẹ lên đầu nhũ đã cứng rắn vì kí©h thí©ɧ, sau đó còn trêu ghẹo cô: "Nụ hồng bé xinh của Linh bé cưng bị anh xoa cứng, đúng thật là một tiểu lẳиɠ ɭơ."

"A. . . Ha. . ." Chàng trai xấu bụng dùng đầu ngón tay gảy nhẹ đầu nhũ mẫn cảm, dẫn đến cô gái nhỏ mất khống chế rêи ɾỉ ngọt ngào từng cơn. Phí Linh vô thức muốn phản bác lại lời chàng trai, nhưng nhớ đến mục đích mặc bộ nội y này, cô cố gắng kiềm chế lời chống chế theo bản năng, sau đó dùng ánh mắt quyến rũ câu hồn chàng trai đang làm chuyện quá phận với mình.

"Anh thích em kêu ra tiếng. Linh bé cưng, thoải mái kêu ra đi." Thân thể trần trụi cường tráng hoàn toàn phủ lên da thịt bóng loáng của cô gái nhỏ. Phó Tường cúi đầu ngậm nụ hoa hé nở trước ngực Phí Linh, đầu lưỡi cách lớp ren trêu chọc đầu nhũ cứng rắn, khiến vải ren ướt sũng, dán sát lên da thịt cô.

Hai tay Phí Linh vô thức ôm đầu chàng trai, tựa như đang mời gọi, lại tựa như muốn từ chối, cái miệng nhỏ phát ra từng chuỗi rêи ɾỉ nũng nịu, "Ừ ha. . . A. . . Phó Tường, ngứa, ngứa quá, ha. . ."

"Chỉ ngứa thôi sao? Có sướиɠ không?" Phó Tường cười xấu xa, hàm răng nhay nhay đầu nhũ, mạnh mẽ vừa gặm cắn vừa cọ xát.

"Ưm . . . A. . . Đừng cắn, Aha. . . Sướиɠ. . . Anh phó….Aha. . . "

Nghe thấy cô gái nhỏ trả lời thật lòng, lúc này Phó Tường mới tạm tha cho đầu nhũ đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ, đầu ngón tay anh bắt đầu tấn công qυầи ɭóŧ bé tí ti, nhẹ nhàng xoa nắn, cách lớp vải miêu tả hình dáng hoa huyệt. Thân thể ngây ngô của Phí Linh làm sao chống lại khıêυ khí©h của anh, hoa huyệt nhanh chóng ướŧ áŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ ngai ngái khiến đáy qυầи ɭóŧ ướt sũng, thấm ướt cả đầu ngón tay chàng trai.

Phó Tường giơ tay lên trước mặt Phí Linh rồi liếʍ nhẹ một cái. Gương mặt vốn ửng hồng của Phí Linh thoáng cái đỏ rực, nóng đến nỗi sắp bốc khói, cô cảm thấy mở mắt ra cũng xấu hổ, giọng ngọt mềm, ấp úng chẳng thể nói nên câu hoàn chỉnh, "Sao anh lại. . . Như thế?"

"Anh thế nào? Tiểu lẳиɠ ɭơ có muốn nếm thử hương vị bản thân mình không?" Nói xong, Phó Tường lập tức hôn lên đôi môi ẩm mềm của cô gái nhỏ, ngón tay vạch mép qυầи ɭóŧ mỏng manh sang một bên, tìm được vị trí cửa huyệt xoa xoa vài cái rồi cắm một ngón tay vào.

"Ư. . . ." Phí Linh thuận thế há miệng để đầu lưỡi chàng trai tùy ý xâm nhập vào khoang miệng mình, sau đó vụng về đáp lại. Nơi riêng tư bị cắm vào ba ngón tay, cô hơi khó chịu nhíu mày, hoa huyệt căng thẳng co rút lại, cắn chặt ngón tay chàng trai. Phó Tường vừa hôn cô vừa kiên nhẫn dạo đầu. Đến lúc Phí Linh sẵn sàng, anh rút ngón tay ra, thay vào đó là du͙© vọиɠ đang dâng trào, qυầи ɭóŧ mỏng tanh vẫn còn nguyên vẹn ở nơi riêng tư, chàng trai chỉ dùng tay vạch ra một khe hở, đủ để qυყ đầυ cực lớn lách qua qυầи ɭóŧ, cọ cọ vào dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ trước miệng huyệt, sau đó dùng lực đẩy mạnh vào trong.

"Ư . . . A. . . To quá, A . . . Chậm chút đi anh. . . Ha. . . "

Phí Linh căng thẳng hút khí, hoa huyệt không ngừng co rút, phun ra rồi lại nuốt vào gậy thịt đang xâm nhập. Phó Tường đẩy eo, chiếm hữu cô từng chút từng chút một. Gậy thịt bị tường thịt ấm áp bao bọc chặt chẽ, anh thoải mái thở dài. Bàn tay to lần theo đường cong duyên dáng của cô gái nhỏ, thẳng đường vuốt ve từ cổ đến xương quai xanh xinh đẹp, tiếp theo là đôi gò bồng đào nặng trĩu, rồi đến bụng dưới bằng phẳng, lỗ rốn đáng yêu. . . Cuối cùng là khu tam giác huyền bí.

Dường như để xác nhận quyền sở hữu của mình, khi ngón tay vuốt qua từng góc nhỏ trên thân thể cô, anh bá đạo lên tiếng: "Linh bé cưng, em là của anh." Dứt lời, anh thẳng lưng, gậy thịt to dài chậm rãi rút ra nhưng lại bị hoa huyệt chặt khít giữ lại, anh đành phải chọc vào càng sâu mạnh để hoa huyệt thả lỏng, buông tha cho gậy thịt.

Phí Linh thích nghe chàng trai bá đạo thổ lộ, cô chủ động mở rộng hai chân, đôi chân thon dài mảnh khảnh quấn quanh vòng eo săn chắc của chàng trai, hoa huyệt lấy lòng phun ra nuốt vào gậy thịt đang xâm chiếm, cái miệng nhỏ xinh đẹp như hoa anh đào thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ say lòng người, "Ừ ha. . . A. . . Anh Phó, giỏi quá ~"

"Tiểu lẳиɠ ɭơ, em chảy nhiều nước quá, gậy thịt của anh bị em phun nước suýt phỏng. Hít. . . tttttt.... Cắn thật chặt." Phó Tường vừa nói lời thô tục vừa gia tăng tốc độ nhấn eo, gậy thịt to dài đâm sâu đến tận gốc rễ, khiến hoa huyệt đỏ hồng chẳng thể nào khép lại được, đành phải đáng thương phát ra tiếng nức nở "Phốc phốc, phốc phốc . . ."

"Ư. . . A. . . Aha. . . Nói bậy ~ Rõ ràng do anh quá lớn, A. . . . A, không phải do em. . . A nha, sâu quá, hức hức. . . Anh Phó, chậm chút. . . Chết mất, em không chịu nổi. . . A. . . ." Bị đâm chọc mạnh mẽ, cô gái nhỏ nghẹn ngào thét thành tiếng, hai chân vẫn ngoan ngoãn vòng quanh eo chàng trai. Giữa lúc vận động, thân thể rung lắc dữ dội, hai bầu ngực trơn bóng mềm mại trực tiếp nhảy khỏi áo bra ren trắng. Đương nhiên Phó Tường không thể lãng phí hai bầu ngực đáng yêu, anh vừa cúi đầu mυ"ŧ hôn hai bầu ngực sữa vừa dịu dàng lên tiếng dụ dỗ: "Bé cưng ngoan ~ Gọi ông xã ~"

"Aha. . . A a. . . Anh Phó. . . A nha, ông xã ~ Ông xã ~ chậm chút đi mà. . . hức hức. . . Ông xã, em muốn ra. . . " Phí Linh vốn còn chút ngượng ngùng, thế nhưng bị chàng trai đâm mạnh một hồi, hoa tâm tê mỏi không thôi, kí©h thí©ɧ phun một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, cô vội vàng ngoan ngoãn đổi giọng.

Phó Tường hít sâu một hơi, anh chỉ cảm thấy mùi thơm cô gái nhỏ tràn ngập trong khoang mũi, gậy thịt càng thêm càng rỡ chạy nước rút, đâm hỏng hoa tâm, "Bà xã ngoan. . . A. . . Thơm quá, bắn cho em đây."

"A. . . Không được, không cho phép anh bắn bên trong. . . A a a ~" Phí Linh cố gắng hết sức vùng vẫy hai chân phía sau lưng chàng trai, hòng đẩy người ra, thế nhưng cô lại bị đè chặt trên giường, gậy thịt đâm mạnh vào hoa tâm, một dòng nước nóng hổi bắn lên tường thịt mềm mại, cô thét chói tai đạt cao trào.

Sau một lúc lấy lại tinh thần, chàng trai khẽ nhúc nhích rút gậy thịt nửa mềm nửa cứng trượt ra khỏi cửa huyệt lầy lội, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài. Phí Linh hoàn hồn, cô khóc lóc đánh lên lưng chàng trai, "A. . . Tên xấu xa nhà anh. Em không muốn sinh em bé. Tên khốn, anh không chịu mang bao. Đồ lừa đảo. . . Hu hu hu. . . "

"Uiiiiiii. . . Vừa mới sung sướиɠ gọi người ta là ông xã, thoải mái xong trở mặt hả?" Vừa nói xong, Phó Tường nhanh chóng đỡ gậy thịt đã mềm nhũn nhưng sức nặng vẫn dọa người như trước, nhét vào trong hoa huyệt, "Tiểu lẳиɠ ɭơ bất chấp lý lẽ, anh uống thuốc rồi."

Nghe thế Phí Linh mới yên tĩnh lại, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng ngập nước, cô tủi thân nói với anh: "Làm sao em biết được. . . Anh đâu có nói."

"Được rồi, đều tại anh." Phó Tường đau lòng hôn lên mắt cô, "Bé ngoan, đừng khóc."

"Hức hức. . . Phó Tường, anh thật tốt." Linh bé cưng vừa mắng chửi người ta xong bỗng quên mất tức giận, nũng nịu sà vào vòng ôm ấm áp của chàng trai.

Phó Tường dở khóc dở cười, bàn tay to vuốt ve phần lưng trơn mềm của cô gái nhỏ, du͙© vọиɠ dâng lên lần nữa. Bạn gái cứ tiếp tục khıêυ khí©h mình thì biết làm sao?

------ Đương nhiên là làm chết cô!

Vì thế, đêm nay Phí Linh chẳng khác nào dê vào miệng sói, thậm chí cô còn chủ động quấn lấy eo chàng trai, để anh giày vò ăn sạch mình. Cuối cùng, đến khi mệt đến nỗi đầu ngón tay không thể nhúc nhích, cô vẫn nhớ mãi không quên hô hào, "Phó Tường, anh thật tốt."

Rốt cuộc đã ăn no bụng, con sói đen ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của người mình yêu, lông mi thật dài khép lại tạo nên một hàng bóng mờ, lòng anh ngập tràn yêu thương. Trước khi gặp cô gái nhỏ anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đến thế. Yêu đến nỗi dù đối phương làm gì anh cũng thấy đáng yêu, yêu đến nỗi hận không thể khảm đối phương vào xương cốt.

"Linh bé cưng, anh yêu em."

Anh ôm thân thể mềm mại của cô gái nhỏ vào lòng, trong bóng tối, lời thổ lộ không mang theo tìиɧ ɖu͙©, chỉ ngập tràn chân thành. Đêm đã khuya, anh hạnh phúc ôm người yêu bé nhỏ, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Hạnh phúc, đại khái chính là như vậy.