Chương 4: Phí corgi (corgi là một loại chó)

Chương 4: Phí Corgi (Corgi là một loại chó)

“Phó Tường, cậu đến nhà tớ ăn tết đi. Tớ sẽ bảo ba tớ tặng cho cậu bao lì xì thật to.”

Phí Linh lập tức nảy ra ý tưởng, cô chân chó lấy lòng cậu.

“Cái này, thật ra tớ có thể cố gắng suy nghĩ một chút.” Phó Tường ra vẻ khó xử nói.

“Cậu còn suy nghĩ cái gì chứ. Tụi mình quan hệ tốt như vậy, giả vờ làm bạn trai tớ một chút thì có sao đâu.”

“Đến nhà cậu thì cũng có thể. Chỉ là cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Tớ cùng cậu về nhà cậu rồi, sau đó cậu cũng phải về nhà tớ.”

“A?”

Phí Linh ngây người một lát, cuối cùng cũng hiểu ra: “Thì ra là cậu cũng bị giục cưới! Cùng là người lưu lạc chân trời, cậu nên sớm nói ra chứ. Không phải tớ nói cậu chứ, nhiều năm như vậy rồi, cậu cũng nên tìm một người, thời đại này si tình quá cũng không tốt. Bạn gái cũ của cậu, không phải đã sớm tìm bạn trai mới rồi sao, cậu cứ nhớ thương người ta như vậy cũng vô ích.”

Nghe thấy thế, gân xanh trên thái dương Phó Tường nhảy thình thịch, tuy nhiên cậu lại không biết giải thích gì cho ổn. Chỉ có thể không đau không ngứa nói một câu “Tớ đã quên cô ấy từ lâu rồi.”

“Đừng có mạnh miệng với tớ.” Phí Linh xua xua tay, vẻ mặt mang theo vẻ cái gì ngộ cũng biết.

Phó Tường giận đến đau cả răng.

Sau khi giải quyết vấn đề “Chung thân đại sự.” Phí Linh cảm thấy thông suốt. Ăn uống cũng ngon hơn.

Trên tàu cung cấp đồ ăn ngon không đếm xuể. Phí Linh nhìn một vòng là hoa cả mắt, cũng may Phó Tường đã có chuẩn bị từ trước, cậu đã đặt bàn nướng, ăn ngon mà còn chơi vui vẻ.

Ăn cơm chiều xong, mặt trời còn chưa lặn, bọn họ quyết định tản bộ trên boong tàu, vừa đúng lúc ngắm mặt trời lặn.

“Phó Tường, mau chụp ảnh giúp tớ, nhớ là chụp chân tớ dài một chút nha.”

Phí Linh hưng phấn tạo dáng trên boong tàu.

Phó Tường cầm điện thoại đi theo sau cô, chụp rất nhiều ảnh, nghe được yêu cầu của Phó Linh, theo thói quen cậu nói lại một câu “Chân nhỏ ngắn cũng tốt mà, Corgi rất đáng yêu, có đúng hay không Phí Corgi?”

“Phó Tường, cậu còn dám gọi tớ là Corgi, tớ sẽ cắn cậu.” Phí Linh bất mãn nói.

Tuy rằng cô không cao quá, nhưng mà tỉ lệ dáng người rất đẹp, hai chân thẳng lại thon dài. Bị Phó Tường độc mồm độc miệng nói chân ngắn như chân Corgi, ai có thể nhịn?

“Được được được, bé con chân dài, tạo dáng khác nào.” Phó Tường vuốt đuôi cô.

Trong lòng mắng thầm nhưng cậu vẫn chờ mong ------ [Cậu thật sự cắn tớ à, đại tiểu thư của tôi ơi.]

Ở trên boong tàu chụp ảnh một hồi, lại có tiếng nhạc quen thuộc vang lên, một nhóm bác gái bắt đầu vận động sau khi ăn.

“Tập dưỡng sinh trên biển á. Mấy bác gái này thật là có nghị lực.”

Phí Linh le lưỡi, lôi kéo Phó Tường về phòng.

“Mau mau like cho tớ một cái.”

Phí Linh ngồi xếp bằng trên giường, chọn mấy tấm ảnh vừa lòng đăng lên mạng xã hội, xong rồi cô dùng chân đá đá Phó Tường một cái.

“Cậu đang giấu ba cậu đấy nhé!” Phó Tường nhắc nhở.

“Tớ quên mất.”

Phí Linh hét một tiếng, vội vàng xóa đi trạng thái mới nhất, chỉ là đã không còn kịp nữa.

“Cậu nói xem, nếu tớ nói với ba tớ đó là ảnh P(photoshop) , ba tớ có tin không?” Phí Linh nhìn điện thoại báo cuộc gọi, vẻ mặt không còn gì lưu luyến cuộc sống này nữa.

“Bỏ đi, cậu nói là cậu với bạn trai ra ngoài chơi.”

“Thật là thông minh.”

Phí Linh giống như được cứu rỗi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình vừa nãy còn là mây đen dày đặc giờ lại thoáng đãng vô cùng, không có chút sợ hãi nghe điện thoại.

“Bé con à, ba đã dặn con bao nhiêu lần rồi, ngồi tàu không được an toàn. Sao con lại không nghe lời, con lớn rồi mà, ba không quản được con nữa….”

“Ây da. Ba, ba đừng nóng giận. Lần này không phải là con đi chơi một mình, con đi cùng với bạn trai.”

Phí Linh đưa điện thoại ra xa một chút, thật sự là không muốn nghe những lời lải nhải lặp đi lặp lại đó nữa, cô đành bịa chuyện.

“Bạn trai? Bé con, con quen bạn trai khi nào hả. Đây là chuyện tốt mà, lúc trước gọi điện cho con, sao con không nói. Đối phương làm gì, quen biết bao lâu, người ta ở đâu….”

“Được rồi, được rồi. Qua mấy ngày nữa con đưa anh ấy về. Đến lúc đó ba hãy hỏi nha. Con không thèm nghe ba nói nữa đâu, tàu cũng sắp khởi hành rồi, mấy ngày này sẽ không gọi điện thoại được. Ba yên tâm, con đã mua bảo hiểm.”

“Con, cái con nhỏ này….”

Ba Phí còn muốn lải nhải thêm, Phí Linh đã vô cùng quyết đoán cúp điện thoại.

“Nghe thấy không. Về nhà với tớ, thể nào ba tớ cũng có cả ngàn câu hỏi đang đợi cậu.”

“Xem ra, còn phải thống nhất lời nói một chút.” Phó Tường chống cằm nghiêm túc tự hỏi.

“Thì nói hai đứa mình đi du lịch gặp nhau, nhất kiến chung tình.” Phí Linh đơn giản nhanh lẹ nói.

“Ba cậu không phải là không biết tớ.”

“Ba tớ sao lại biết cậu?”

“Năm lớp mười, ở trường tớ với ba cậu có chào hỏi qua.”

“Sao tớ lại không nhớ chuyện này?” Phí Linh hoảng hốt hỏi.

“Cậu khi đó không biết đã trốn đi đâu, tớ giúp ba cậu đi tìm. Thế là quen biết.”

“Hèn gì…”

Phí Linh kiềm chế không được lẩm bẩm nói. Lúc trước ba cô hay hỏi bâng quơ rằng ở trường quan hệ giữa bạn học thế nào, có thằng bé không tệ gì đó, cô cũng không để ý, đừng nói đó là Phó Tường nha?

“Cậu khi đó trốn ở chỗ nào? Tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cậu.” Phó Tường nhớ lại lúc đó phụ huynh tìm khắp trường cũng không thấy Phí Linh, cảm thấy thật khó hiểu.

“Quán net ngoài cổng trường.”

Phó Tường: “…”

“Khi đó chẳng phải tớ sợ bị ba đánh hay sao? Cậu không phải không biết, lúc đó ở trong lớp tớ toàn là đứng nhất từ dưới lên, ba tớ lại rất sĩ diện. Lúc ấy tớ mà xuất hiện ở trước mặt ba tớ, nhất định là ông ấy kiềm chế không được sẽ quất tớ ngay.” Phí Linh xấu hổ giải thích.

Nhà Phí Linh bị giải tỏa vào năm cô học lớp 11, ba của cô vốn là người cho thuê phòng trọ, nhưng mấy căn phòng trong nhà đã cũ cho nên một năm cũng không thu về bao nhiêu tiền, nhưng so với người làm công ăn lương thì cũng coi như khá giả hơn một chút.

Từ nhỏ Phí Linh đã không lo ăn lo mặc, lại không có tính tiêu xài hoang phí. Sau khi giải tỏa dời đi, nhà của cô lập tức biến thành nhà giàu mới nổi.

Lúc trước tính tình ba của Phí Linh không được tốt cho lắm, từ nhỏ cô đã bị ăn mắng không ít, mẹ của cô chịu không nổi ba cô nên đã bỏ đi từ khi cô còn học tiểu học, để lại Phí Linh ở với ba.

Sau khi vợ bỏ đi, ba của Phí Linh mới tỉnh ngộ, sau đó bắt đầu đối xử với con gái tốt hơn, một lòng nghĩ rằng, nuôi dạy con gái nên người thành tài, hy vọng vợ ông có thể suy nghĩ lại mà quay về.

Đáng tiếc, trời sinh Phí Linh đã là người không có tài học tập. Thi cao trung không đậu, ba cô phải đóng góp cho trường 5 vạn mới nhét cô vào lớp tuyển được. Sau đó đương nhiên mỗi lần thi cử Phí Linh đều là hạng nhất từ dưới đếm lên.

Có điều sau khi gặp Phó Tường, ít nhiều gì Phí Linh cũng học được vài thứ. Nhưng mà đầu óc cô muốn thi đại học, thật sự là không đủ dùng.

Cũng may, năm đó thi trúng ngay đề tủ, Phí Linh phát huy hơn người, miễn cưỡng đạp cổng đi vào một trường đại học chính quy hạng thường.

Ba cô cũng thấy được, con gái mình không phải là người có chí học tập. Cứ nghĩ là lên đại học sẽ thu hút được cô, ai dè, học kỳ một của năm đầu tiên đã có giấy mời phụ huynh, nguyên nhân là, Phí Linh thi mười môn mà hết tám môn bị tạch, không tính hai môn còn lại là quay-cóp.

Ba Phí tuyệt vọng.

Nhưng mà, dù sao cũng là đứa con gái bảo bối độc nhất của mình, thành không được mới vỡ lở suy đoán đó là vấn đề gien di truyền, ba Phí cũng đã thông suốt, cho nên không ép buộc con gái làm gì hay không được làm gì, vợ cũng đã bị mình ép bỏ đi, nếu con gái cũng bỏ đi thì không tốt.

Sau khi “Nghĩ thông suốt”, ba Phí thay đổi mục tiêu ngay tức khắc, nếu Phí Linh không thích học tập, thì có lẽ tương lai sẽ không tìm được công việc gì tốt, vậy thì cứ gả chồng là được.

Vì thế, vào năm thứ hai đại học, Phí Linh đã bị người trong nhà thúc giục cưới xin.

Tiêu chuẩn con rể của ba Phí chỉ có một, đó chính là phải biết chăm sóc quan tâm con gái mình.

Có hay không có tiền cũng chỉ là điều kiện đi sau. Dù sao thì, ông có tiền như vậy, nuôi con gái cũng được. sau khi nhà giải tỏa dời đi, ông không chỉ được bồi thường một khoản kếch xù còn được phân cho vài căn hộ, chỉ dựa vào cho thuê, thì cũng đủ để Phí Linh tiêu xài mấy đời.