Chương 29: cô vợ nhỏ và lão đại

Trợ lý Trịnh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ thu thập đồ trang điểm và các dụng cụ khác, cách trang điểm lần này của anh Lục tốt hơn trước nhiều, anh có yêu cầu vô cùng cao đối với cảm giác cao cấp và tự nhiên, chỉ mỗi trang điểm thử thôi cũng đã thử đến ba kiểu khác nhau, cuối cùng cũng chọn được một kiểu phù hợp nhất.

Lúc kết thúc, anh Lục ngồi trước bối cảnh tranh sơn dầu, tư thế đoan chính nghiêm túc, nhờ anh ta chụp cho mình một tấm ảnh tạo hình đơn giản.

Anh ta đoán anh Lục muốn chia sẻ cho chị gái nhỏ Khương Thi.

Bây giờ anh ta đã chắc chắn 90% anh Lục và chị gái nhỏ Khương Thi đang chơi trò chơi nhập vai, nhưng cũng không phải kiểu nhập vai mà anh ta nghĩ.

Đây là một cách sống chung đặc biệt chỉ thuộc về hai người bọn họ, trong lòng anh ta nhẹ nhàng thở ra, may mắn hình tượng thần tượng của anh Lục trong lòng anh ta chưa hoàn toàn sụp đổ.

Đồng thời lại nhịn không được suy đoán: trước đây anh Lục không yêu đương có phải bởi vì không có ai nguyện chơi trò chơi nhập vai với anh hay không?

Sau khi thu dọn đồ xong anh ta ngẩng đầu lên, không biết chị gái nhỏ Khương Thi trả lời lại cái gì, đại boss vừa nãy toàn thân đều là khí chất cấm dục lúc này hai tai lại nổi lên từng rặng mây hồng, đôi mắt sáng trong, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh như băng khi nãy.

Tiểu Lục chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trợ lý Trịnh, đứng dậy đi về phòng của mình, đi được hai bước lại dừng lại: “Giúp tôi đặt một thứ.”

Sau khi phân phó trợ lý Trịnh chuẩn bị đồ xong, Tiểu Lục nhanh chóng trở về phòng: “cạch” một cái đóng sập cửa lại.

Tùy ý ném điện thoại xuống giường, một mình anh ngồi ở mép giường suốt năm phút đồng hồ không động đậy.

“Em nói hi, chồng ơi!”

“Hi, chồng!”

“Chồng ơi!”

Rõ ràng gửi lại đây là chữ, nhưng anh lại có thể tưởng tượng được dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của cô khi nói những lời này, còn có giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào…

Trái tim không chịu khống chế đánh trống reo hò, máu lưu động nhanh hơn, gương mặt nóng lên.

Biết là do cốt truyện, nhưng khi tưởng tượng đến tình cảnh kia lại rất khó thích ứng. Tình tiết cô thiết kế luôn to gan như vậy, đến hiện giờ càng trầm trọng hơn.

Cứ theo tiến độ như thế này, không lâu nữa thì…

Tiểu Lục cảm thấy anh cần phải tìm thời gian nói chuyện với cô về vấn đề giữ chừng mực trong khi thiết kế tình tiết, di động lại vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới: “Tiểu Lục Tiểu Lục, đi đâu rồi?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến ngày hẹn hò, em sẽ đến nhà anh trước, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, vẫn phải có cảm giác nghi thức khi cùng đi ra từ một nhà.”

“... Ừ.”



Ngày hẹn hò hôm nay là một cuối tuần đầy nắng.

Để hiểu được tâm lý và trạng thái cô vợ nhỏ của nữ chính, Khương Thi quyết định bắt đầu ra tay từ quần áo.

Quần áo của nguyên thân phần lớn khá hợp với cá tính của cô vợ nhỏ, con gái rượu của một gia đình bình thường, dịu dàng động lòng người.

Cô chọn một chiếc váy midi dáng dài màu trắng gạo, trang điểm nhẹ nhàng.

Trên tai mang một đôi khuyên tai trân châu tinh tế nhỏ xinh, trên cổ đeo mặt dây chuyền hình trái tim được làm bằng bảo thạch mà Tiểu Lục tặng.

Trong phần dàn ý, lần đầu đại boss và cô vợ nhỏ gặp mặt đã tặng cô ấy một phần quà đơn giản coi như quà gặp mặt.

Thực ra là xuất phát từ lễ phép, món quà đó là do trợ lý chuẩn bị.

Ban đầu cô vợ nhỏ cho rằng đây là món quà đại boss tỉ mỉ chọn lựa cho mình thế nên vô cùng quý trọng, là cơ hội để bắt đầu câu chuyện, cũng để thiết kế một đoạn ngược nhỏ cho cốt truyện sau này.

Khương Thi quyết định coi mặt dây chuyền bảo thạch này là món quà qua loa đầu tiên Lục boss tặng cô, dùng để trải nghiệm những thay đổi tâm lý của cô vợ nhỏ.

Sau khi thu thập xong, cô xách túi lên ra ngoài.

Lúc đến nhà Tiểu Lục, trợ lý Trịnh ra ngoài mở cửa, một bàn tay anh ta còn đang cầm cọ trang điểm.

Khương Thi đẩy cửa bước vào, Tiểu Lục đang ngồi trên ghế trong nhà ăn, trên bàn là đồ trang điểm của các nhãn hiệu.

Anh giương mắt lên liền nhìn thấy mặt dây chuyền bảo thạch trên cổ cô, sắc mặt khựng lại, yên lặng rũ mắt xuống: “Sắp xong rồi, em đợi anh một lát.”

Khương Thi dựa vào bên cạnh bàn, tò mò quan sát thuật đổi đầu thần kỳ của trợ lý Trịnh: “Không gấp đâu, em muốn xem anh trang điểm nên mới cố ý tới sớm một chút đó.”

Hai tay cô mở ra, ngón trỏ và ngón cái chồng lên nhau tạo thành một khung ảnh hình chữ nhật, nhắm một mắt lại điều chỉnh tiêu điểm, cho cảnh Tiểu Lục đang trang điểm vào trong khung hình: “Em thực sự nên mua một chiếc Polaroid, muốn lưu lại cảnh này quá đi.”

Tiểu Lục mới trang điểm được một nửa, lúc này trông anh giống như đang tồn tại giữa hư ảo và hiện thực, một nửa bên mặt rất đẹp, một nửa kia lại hơi đáng sợ.

Không biết có phải đã dần thích ứng thân phận tiểu thuyết gia hay không, cô càng ngày càng có thói quen ghi lại những điều nhỏ nhặt xung quanh.

Trợ lý Trịnh nói: “Dùng điện thoại cũng chụp được mà.”

Khương Thi lắc đầu: “Không giống nhau, hình ảnh chụp bằng điện thoại chỉ tồn tại trong điện thoại mà thôi, không nhìn được cũng không sờ được, xoá đi một cái là không còn nữa. Nhưng nếu là ảnh in ra thì nó vẫn còn trên ảnh, sẽ không dễ dàng biến mất như vậy.”

Thật giống như bắt được thời gian vậy.

Trợ lý Trịnh lắc đầu, không thể hiểu được ý của cô.

Theo anh ta, ảnh chụp trong di động cũng có thể rửa ra trước khi xóa, cũng sẽ không biến mất.

Nửa giờ sau, việc hóa trang cho Tiểu Lục hoàn thành.

Anh về phòng thay một bộ đồ công sở sang trọng, nút áo sơ mi được cài đến nút trên cùng, đeo cà vạt, một bộ tây trang giản dị sáng màu tôn lên dáng người hoàn hảo và đẹp trai của anh.

Khuôn mặt tinh xảo, biểu cảm lãnh đạm, môi mỏng mím chặt, đeo kính gọng vàng tinh xảo, kiểu tóc cũng là kiểu rẽ ngôi giữa cổ điển, ngồi trên xe lăn, khí chất tao nhã và u sầu.

Quả thực chính là chuẩn mực nhan sắc của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, gọi chồng hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Khương Thi tán thưởng tự đáy lòng, sau đó chỉ vào xe lăn, ngờ vực nói: “Cái này là dùng làm gì vậy?”

Tiểu Lục: “Anh ta vừa gặp tai nạn xe cộ không lâu, chân còn chưa khỏi hẳn, ra vào đương nhiên phải ngồi xe lăn.”

“... Anh nói đúng, em chỉ không ngờ là ngay cả chi tiết này anh cũng muốn khôi phục nó lại.”

Trong dàn ý của nguyên tác, chân đại boss ngay từ đầu đang trị liệu, trong thời gian dưỡng thương đi lại đều dùng xe lăn, đó là khoảng thời gian tính cách của anh ta tối tăm khó đoán nhất.

Ban đầu cô vốn cảm thấy việc ra vào đều dùng xe lăn không quá thực tế, chỉ muốn diễn lại cốt truyện một lần: “Vậy lúc ra vào em phải đẩy anh sao?”

Tiểu Lục cho trợ lý Trịnh một ánh mắt.

Trợ lý Trịnh lấy ra một đôi găng tay trắng mỏng từ trong túi áo khoác trên ngực, sau khi đeo vào liền khom lưng hành lễ với Khương Thi: “Thưa bà, tôi là quản gia của ngài Lục, phụ trách tất cả việc đi lại của ngài ấy.”

Khương Thi nhịn không được vỗ tay, lần đầu tiên bại bởi Tiểu Lục trong chuyện này, chỉ muốn nói một chữ: “Tuyệt!”

Vẻ mặt của trợ lý Trịnh vẫn rất tự nhiên, trông có vẻ thích ứng rất tốt.

Tối hôm qua anh Lục tìm anh ta ký một phần hợp đồng bảo mật mới, còn đưa ra một phần tiền lương khác, nội dung công việc là diễn vai quần chúng phối hợp với anh ấy và Khương Thi chơi trò chơi nhập vai, diễn một lượt cốt truyện.

Ban đầu Trợ lý Trịnh vô cùng bất an, định uyển chuyển từ chối, nhưng anh Lục mở miệng, tiền lương gấp ba lúc anh ta làm trợ lý.

Thời gian làm việc không thay đổi, tiền lương tăng lên gấp ba.

Ông chủ cho thật sự quá nhiều, anh ta chỉ là một người làm công bình thường, không thể từ chối nổi sự dụ hoặc như thế này.

Ba người chuẩn bị xong rồi ra ngoài.



Bối cảnh hẹn hò lần này là đại boss và cô vợ nhỏ vừa kết hôn, hai người đang thử bồi dưỡng tình cảm đôi bên. Chuyện hẹn hò là do cô vợ nhỏ lấy hết dũng khí nói ra, nhưng địa điểm và thời gian hẹn hò đều do đại boss quyết định, cô vợ nhỏ nghe theo sự sắp xếp của anh một cách vô điều kiện.

Tiểu Lục nhận được kịch bản, lúc đi ăn chung này không hề vui vẻ, lại một lần nữa anh thấy rõ người phụ nữ này không xứng sánh vai cùng mình.

Học thức của cô, hoàn toàn không xứng đôi với người từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc như anh, lại thêm vấn đề về thân thể, trong lòng anh phiền muộn không thôi.

Mà kịch bản trong tay Khương Thi, ngoại trừ phải thể hiện sự tự ti trước mặt đại boss, còn có một tình tiết ẩn đó là phần quà cô tỉ mỉ chuẩn bị cho đại boss chính là quà đáp lễ cho phần quà anh tặng cô.

Tiểu Lục lúc này cũng không biết còn có tình tiết này.



Nhà hàng cao cấp nào đó trong thành phố Phong.

Nhân viên đứng cửa của nhà hàng đẩy cửa ra, trợ lý Trịnh đẩy ngài Lục tiến vào nhà ăn, Khương Thi cầm túi xách, ánh mắt thấp thỏm đi theo bên cạnh anh.

Đã có vài bàn khách trong nhà hàng, tất cả đều là những doanh nhân ưu tú mang trên mình tây trang giày da, bọn họ mơ hồ đổ dồn ánh mắt vào ba người vừa bước vào cửa.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy mặt của ngài Lục, trong mắt tràn đầy thưởng thức và kinh ngạc, gương mặt này quá mức xinh đẹp rồi, sau đó bọn họ mới chú ý tới anh ấy ngồi trên xe lăn, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên tiếc nuối.

Dường như Ngài Lục không để ý đến những ánh nhìn xung quanh, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa cô đơn.

Người phụ nữ bên cạnh anh trông rất kỳ lạ. Ở một nơi cao cấp - nơi mà nhân tài tụ tập, vậy mà cô lại mặc một chiếc váy dài hàng nhái kém chất lượng, chiếc túi trên tay cô có giá trị không quá bảy trăm tệ.

Biểu cảm thì khoa trương, mang vẻ thôn quê chưa trải sự đời, khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm.

Lời nói và việc làm của hai người quá khác nhau, vừa quái lạ lại làm người ta tò mò, hai người như vậy lại cùng nhau xuất hiện, quan hệ giữa hai người bọn họ là gì?

Ngài Lục và Khương Thi ngồi vào bàn đã được đặt sẵn dưới sự hướng dẫn của bồi bàn.

Bởi vì thân thể không tiện, ghế của ngài Lục đã được bồi bàn mang xuống, anh ngồi luôn trên xe lăn.

Động tác Khương Thi kéo ghế quá lớn, lại lần nữa khiến những người chung quanh phải ngoái nhìn.

Cô ngượng ngùng nhìn ngài Lục một cái, ngài Lục sắc mặt nặng nề, không cho cô một ánh mắt nào.

Cô cúi đầu, che giấu sự cô đơn và bất an trong mắt.

Thời điểm thất hồn lạc phách ngồi xuống, cô lại không cẩn thận làm đổ cốc nước trong tầm tay, bồi bàn vội vàng tiến đến thu dọn.

Bàn bên cạnh bọn họ có một người phụ nữ đang ngồi. Khoảng chừng mười phút trước chồng cô ấy cũng đã ở đây, hai người uống trà trong im lặng.

Năm phút trước chồng cô ấy nhận một cuộc điện thoại, bỏ mặc cô ấy mà rời đi trước.

Cô Cao vẫn yên lặng ngồi tại chỗ cũ, không đứng dậy đuổi theo, mặc dù biết chồng mình muốn đi đâu.

Hồng trà trước mặt cô ấy dần dần nguội lạnh, giống như trái tim cô ấy vậy.

Thời điểm ba người Khương Thi bước vào, ánh mắt cô ấy trước hết dừng trên người Khương Thi, sau đó mới nhìn người đàn ông bên cạnh cô, khóe miệng từ từ kéo ra một vòng cung giễu cợt.

Sau một trận nhốn nháo hoảng loạn, Khương Thi thấp thỏm đưa thực đơn cho người đàn ông trước mặt: “Ngài… Tiểu… Lục, anh nhìn xem muốn ăn món gì?”

Lục boss hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới như bố thí mà lên tiếng: “Tùy cô.”

Nhà hàng bọn họ đang ngồi là trên tầng cao nhất trong một tòa nhà thương mại cao nhất nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, xung quanh là tường kính pha lê trong suốt, có thể 360 độ quan sát cảnh đẹp của thành phố này, nhưng ở bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy được bên trong.

Khương Thi giơ thực đơn trong tay, biết là đang diễn kịch, nhưng cô vẫn không nhịn được nắm chặt tay trong lòng: Cô không thích một người đàn ông như vậy chút nào!

Nhưng mà!

Tiểu Lục diễn loại nam chính kỳ cục này thật đúng là thuận buồm xuôi gió, nháy mắt khiến cho người ta muốn đánh anh, đây cũng là biểu hiện của kỹ thuật diễn đã tiến bộ đúng không?

Trong khi đó, cô vợ nhỏ của anh lại quá nhút nhát, chỉ biết nhường nhịn và bao dung. Cô cảm giác dù thế nào đi chăng nữa nữ chính cũng không thể cọ ra tia lửa nào với Lục boss.

Muốn điều chỉnh giả thiết tính cách của cô vợ nhỏ.

Nam chính là một người bị tàn tật, nó đã trở thành một chấn thương tâm lý, lúc này là lúc anh đang yếu đuối nhất.

Thân là nữ chính, lúc này nên làm như thế nào mới không khiến người phiền chán?

Cô cúi đầu suy tư một hồi lâu, thu tay lại, dịu dàng nói: “Nếu như ngài Lục không thể đưa ra quyết định, vậy tôi gọi món giúp anh nhé?”

Ngài Lục cao quý lạnh lùng quay đầu liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Khương Thi nói với phục vụ: “Ngài Lục bị dị ứng tôm, vậy chúng ta không gọi tôm nữa. Ngài Lục cũng không thích ăn hành tây, món phụ nào có hành tây cũng không lấy, vậy lấy món này, món này, còn có món này. Mặt khác, ngài Lục của chúng ta còn có chút tính trẻ con, thích ăn đồ ngọt, làm phiền cho chúng tôi một phần pudding caramel trước.”