Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 33: Ánh trăng sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô Cao biết Tống Lễ đã có vị hôn thê trước khi kết hôn với mình, tên là Bạch Như Mai.

Lúc nhà họ Tống xảy ra chuyện, nhà họ Bạch lặng yên không một tiếng động đến tìm ông cụ nhà họ Tống hủy hôn, Bạch Như Mai đi du học rất nhiều năm không trở về.

Cô Cao không ngờ rằng sau nhiều năm, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô Bạch trong lời đồn là ở trong bệnh viện, trớ trêu hơn nữa là chồng cô ấy đang hồi hộp chờ cô Bạch sinh con bên ngoài phòng sinh.

Tống Lễ nhìn cô ấy với vẻ mặt khó coi: "Sao em lại đến đây? Ai đã nói chuyện này với em?"

Cô Cao bụng đã lớn cố gắng hết sức giữ thể diện nhưng mãi không thể cười được.

Con của cô ấy sắp chào đời, cô ấy tự đến bệnh viện, nhưng thay vì lo lắng cho Tống Lễ, nhìn thấy anh ta thì cơn giận của cô ấy cũng lộ ra.

Bác sĩ lập tức sắp xếp y tá đưa cô ấy vào phòng sinh, vì cảm xúc trước khi sinh dao động quá lớn, ảnh hưởng đến sản dịch nên cô ấy hoàn toàn dựa vào lòng căm thù mà sinh đứa bé ra.

Cô ấy đã sinh một bé trai và Bạch Như Mai cũng sinh một bé trai trước cô ấy hai tiếng.

Tống Lễ nói từ trước đến nay anh ta chưa từng yêu cô ấy, năm đó cưới cô ấy chỉ là vì bất đắc dĩ.

Người trong lòng anh ta luôn là Bạch Như Mai, xứng với gia thế của anh ta, tài hoa, biết lễ nghi, dịu dàng động lòng người, là ánh trăng sáng của anh ta.

Cô Cao tên là Cao Hiểu, Tống Lễ nói nếu không phải năm đó bố Cao dẫm nhầm cứt chó trở nên giàu có, tổ tiên nhà họ Cao có đốt thêm ba đời hương khói cũng không vào được nhà họ Tống của anh ta.

Khương Thi: "..."

Không biết nên tiếp lời như thế nào, kiếp trước cô đã nghe rất nhiều chuyện vô lý trong gia đình giàu có. Khi cô Cao bắt đầu kể, cô đoán rằng đó có thể là một câu chuyện máu chó và hấp dẫn của một gia đình giàu có.

Những chuyện này cô Cao đã giữ trong lòng rất lâu, cô ấy không cần Khương Thi trả lời, cứ tiếp tục kể.

Khi kể chuyện thì giọng điệu bình tĩnh, như thể đang kể chuyện của người khác, chỉ khi nói đến đứa trẻ, cô ấy mới nghiến răng nghiến lợi.

Cao Hiểu sinh nở rất khó khăn, nước ối bị vỡ rất lâu khiến đứa trẻ thiếu chút nữa đã không thể chào đời.

Sau khi sinh, bác sĩ cho biết đứa trẻ sinh ra bị đè ép não, thiếu oxy nên cơ thể bị thiếu chất, yêu cầu cô ấy chuẩn bị tâm lý.

Khi còn nhỏ thì không nhìn thấy được, nhưng khi lớn hơn một chút thì một số khiếm khuyết xuất hiện.

Tống Tử Hằng ba tuổi mới mở miệng nói, tính cách hướng nội có chút tự kỷ, không thích giao tiếp với người khác, sợ người lạ.

Đứa nhỏ Bạch Như Mai sinh ra thì vui vẻ, tính cách như hỗn thế ma vương.

Tống Lễ vốn không thích Cao Hiểu, đứa nhỏ sinh ra lại có vấn đề.

Đến lúc này ngay cả gặp mặt diễn trò cũng không chịu, quanh năm chỉ ở cùng mẹ con Bạch Như Mai, chưa từng hỏi đến Tống Tử Hằng lấy một câu.

Tống Tử Hằng bị bệnh đến bệnh viện, đều là một mình cô ấy làm thủ tục.

Nói tới đây, Cao Hiểu chua xót, rõ ràng cô ấy vẫn chưa ly hôn, nhưng lại giống như góa phụ, ngay cả Tống Tử Hằng đi theo cô ấy cũng giống như con của một bà mẹ đơn thân.

Khương Thi cầm tay Cao Hiểu, lời nói đến bên miệng lại nuốt về, nói gì cũng cứng nhắc vô lực.

Cô lấy khăn tay trong túi đưa cho Cao Hiểu, cô ấy cầm lấy lau nước mắt: "Gần đây anh ta muốn nhận đứa con riêng Tống Mộ Bạch kia về nhà, vì muốn dỗ chị đồng ý mới trở về ở mấy ngày. Chị biết anh ta đã vứt bỏ Tử Hằng, dẫn Tống Mộ Bạch trở về là muốn thuận tiện cho việc viết di chúc sau này, sao chị có thể để cho anh ta như ý được chứ?"

Chuyện máu chó trong nhà giàu quả thật không ít, nhưng người giống như Tống Lễ, trắng trợn muốn cho con riêng thành người thừa kế chính thống cũng không nhiều, trừ phi người đứng đầu trong nhà đầu óc không tỉnh táo.

Khương Thi cảm thấy thái độ của cô Cao rất cứng rắn, ngăn cản đứa con riêng vào cửa cũng không phải chuyện khó.

Chén trà trong tay đã cạn, vì vậy cô giơ tay nhấc ấm trà lên rót cho mình, cũng rót cho cô Cao một chén.

Nước trà trong chén sứ trắng có màu vàng nhạt, hơi nóng bốc lên tỏa hương thơm ngát.

Khương Thi vừa rồi ăn không ít bánh, miệng khô khốc, bưng lên muốn uống.

Cao Hiểu nói: "Lúc trước chị kiên quyết sẽ không để đứa con riêng kia vào cửa nhà họ Tống, nhưng hai ngày nay gặp em và chồng em, chị không nhịn được nhớ lại mấy năm lúc chị và anh ta mới kết hôn, thật ra cũng từng có lúc thân mật như vậy. Em nói nếu chị thuận theo ý của anh ta tiếp nhận đứa nhỏ kia, anh ta có hồi tâm chuyển ý hay không?"

"Khụ khụ, khụ khụ khụ." Khương Thi bị sặc nước trà, chật vật ho khan, chậm rãi hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Chị Cao, trường... trường hợp của em và anh ấy không phải như chị nghĩ, không thể tham khảo được."

"Em thấy tình cảm của chị và anh ta đã không còn đường xoay chuyển?"

"..." Khương Thi không dám tùy tiện phát biểu, về chuyện tình cảm, bản thân cô cũng mơ mơ màng màng, chỉ giới hạn trên lý thuyết, không dám đề nghị lung tung. Nhưng nếu không nói về tình cảm, chỉ xuất phát từ lợi ích, cô vẫn muốn khuyên Cao Hiểu lý trí: "Có đường xoay chuyển hay không em không biết, nhưng em nghĩ chị nên chuẩn bị sẵn sàng, đừng để bản thân rơi vào thế bị động.”

Thật ra trong lòng Khương Thi có đáp án tiêu chuẩn, nhà mẹ đẻ Cao Hiểu không kém, cũng không phải bán thân để vào nhà giàu, cô ấy hoàn toàn có thể lựa chọn ly hôn với Tống Lễ, chia tài sản, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Dừng lại hai giây, cô không thể không hỏi: "Bao nhiêu năm qua, chị không nghĩ đến việc chia tay sao?"

Cao Hiểu sửng sốt, lông mày nhíu lại: "Cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là không lần nào hạ quyết tâm được. Chỉ cần nghĩ đến nếu như chị rời đi, anh ta có thể quang minh chính đại đón người phụ nữ kia vào cửa, chị lại không nuốt trôi cục tức này."

"Ừm..." Cô không thể hiểu được suy nghĩ của cô Cao.

Tưởng tượng nếu cô rơi vào một mối quan hệ đau khổ như vậy, ngày nào cũng tra tấn bản thân, cô thà cắt nhanh mớ hỗn độn bằng một con dao, buông tha cho đối phương cũng tự giải thoát cho chính mình.

Chỉ là trên đời nhiều chuyện chỉ có người trong cuộc mới rõ, Khương Thi cũng không áp đặt quan điểm của bản thân lên sở thích của người khác, cuối cùng mím môi, không nói nhiều.

Cao Hiểu nhìn thấy sự do dự trong mắt cô và mỉm cười: "Quả nhiên nói chuyện với em thoải mái hơn rất nhiều, cảm ơn em đã nghe chị lải nhải lâu như vậy. Chị biết suy nghĩ của chị quá ngây thơ, em đừng cau mày, coi như là vì Tử Hằng, chị sẽ không dễ dàng thỏa hiệp."

Sau khi tạm biệt Cao Hiểu, Khương Thi lang thang không mục đích trên đường, còn đến dưới lầu nhà Tiểu Lục.



Cửa lớn mở ra, Khương Thi đưa hoa quả cho trợ lý Trịnh: "Tiểu Lục đã về chưa?"

Trợ lý Trịnh không ngờ Khương Thi lại đột nhiên tới đây, khách sáo nhận lấy hoa quả, dẫn cô vào phòng: "Anh Lục vừa mới về, ở trong phòng thay quần áo."

Cô đến rất đúng lúc, sắp đến giờ cơm trưa, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn, hít sâu một hơi, cô ngồi xuống sô pha.

Nếu được ăn một bữa thì có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Trợ lý Trịnh trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cân nhắc số lượng người, anh ta nghĩ đến việc làm thêm hai món nữa.

Tiểu Lục vừa đi học về, đã thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng rộng rãi, nhìn thấy Khương Thi thì có chút kinh ngạc, bình thường khi cô tới đây đều sẽ liên lạc với anh trước.

"Muốn uống gì không?" Đi ngang qua trước mặt cô, thuận miệng hỏi.

Anh không trang điểm, cô vốn ít nhìn thấy gương mặt mộc của anh nên cảm thấy có chút xa lạ, khi nói chuyện dịu dàng giống như cũng không thèm để ý vì sao cô đột nhiên tới.

Khương Thi đứng dậy, đi theo anh về phía tủ lạnh: "Trong nhà có gì?"

Tiểu Lục mở tủ lạnh ra: "Nước ép, nước khoáng, đồ uống có ga, và... rượu vang trắng."

Một tay cô nhẹ nhàng túm lấy vạt áo anh, dựa vào anh: "Vậy thì rượu vang trắng."

"Không phải em bị dị ứng rượu à? Uống rượu vang trắng làm gì, anh thấy nước ép trái cây là tốt nhất."

Tiện tay cầm một lon nước trái cây đưa cho cô, tự mình lấy một chai nước khoáng, đóng tủ lạnh, kéo cô trở lại sofa ngồi xuống: "Nói đi, gặp chuyện gì rồi?"

Cái đuôi nhỏ Khương Thi giống như không muốn tách khỏi anh vậy, ngón tay nắm lấy tay áo anh vuốt ve: "Nếu một ngày, ánh trăng sáng của anh trở lại, anh còn yêu em không?"

… Đây là kịch bản ngôn tình máu chó gì vậy?

Anh nói một cách dứt khoát: "Hai chuyện này có gì liên quan với nhau?"

"Ánh trăng sáng trở về, anh phát hiện mình còn yêu cô ấy, mà em chỉ là đồ chơi của anh, khi đó anh sẽ quay lại với cô ấy sao?"

"… Sẽ không đâu."

"Em không tin." Khương Thi ngồi thẳng người, buồn bực nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc gối nhỏ hình vuông màu trắng ôm vào trong ngực, dời đi chỗ khác: "Ánh trăng sáng trở về, anh nhất định sẽ thay đổi, đàn ông đều như vậy…"

“... Anh không có ánh trăng sáng." Tiểu Lục không biết cô đã nghe những chuyện kỳ quái gì ở bên ngoài, mỗi lần nghe kể xong về đều thích khoác câu chuyện của nam chính trong truyện lên người anh, khiến anh vô cùng đau đầu: "Em lại nghe ai kể cái gì đấy?"

"Không có ánh trăng sáng thật à? Nghĩ kỹ lại xem không có ai nhớ mãi không quên sao?" Trong giọng nói kèm theo một chút tiếc nuối.

Anh biết cô lại lấy anh làm công cụ tài liệu sống: "… Thật sự không có."

Nhưng trong thiết lập của Lục boss, tưởng tượng một chút: Nếu cốt truyện đi đến lúc ánh trăng sáng trở về, hai người gặp nhau, cô ấy không quên anh, anh cũng có tiếc nuối với cô ấy...

"..." Trong lòng Tiểu Lục có chút buồn bực, cô càng nói trong lòng càng không thoải mái, cô hoàn toàn không nghe anh nói gì, trong đầu luôn có tình tiết, thiết lập lộn xộn.

Ngại có trợ lý Trịnh ở đây, anh đứng dậy kéo cô về phòng mình.

Vào phòng, đóng sầm cửa lại, lúc cửa gỗ đóng lại, Khương Thi bị Tiểu Lục đè vào cửa.

Cánh cửa sau lưng lạnh như băng, đôi vai bị cánh tay dài chặn lại, anh từ trên cao nhìn xuống cô.

Đường nét trên khuôn mặt thanh tú cùng xa lạ phóng đại ở trước mắt cô, mái tóc đen nhánh gọn gàng ở trước trán, ẩn sâu trong đôi mắt màu nâu nhạt có chút nguy hiểm, anh thả lỏng một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: "Đã nói là không có rồi mà, anh muốn tưởng tượng cũng không ra."

Anh dùng giọng điệu vừa trầm thấp vừa gợi cảm, lại thêm phần mơ hồ và mập mờ.

Khương Thi cảm thấy da thịt bị hơi thở thổi tới hơi ngứa ngáy, cô rụt đầu lại, sau đó phát hiện lưng dựa sát vào tấm cửa, không thể trốn cũng không có đường lui.

Hít một hơi thật sâu, chớp mắt ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận nói: "Ừm, ừm, em biết rồi, anh đừng kích động."

Tiểu Lục cúi đầu nhìn cô, cảm thấy biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời của cô vô cùng đáng yêu.

"Anh... có thể buông em ra được không?"

Anh không buông ra, nhìn cô không chớp với ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt càng ngày càng gần cô.

Cô trợn to hai mắt, nơm nớp lo sợ giống như một con chuột sợ hãi, nhỏ yếu, đáng thương, lại rất... dụ dỗ người khác.

"Tiểu Lục? Tiểu Lục, em... Á..."

Khác với lần trước, anh dán môi lên môi cô, nhắm mắt lại, trằn trọc triền miên, nhẹ nhàng cắn giống như trừng phạt.

Lông mi dài run rẩy như cánh bướm, một lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt say mê, quyến rũ, nguy hiểm, ngón tay đặt nhẹ nâng cằm cô lên chậm rãi vuốt ve, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mềm mại trơn bóng ngày càng trở nên hấp dẫn hơn, anh trầm giọng nói: "Khương Thi, đừng kí©h thí©ɧ anh."

Khương Thi mở to hai mắt, trong lòng có chút hoảng hốt, lại không khống chế được ánh mắt của mình mà nhìn chằm chằm mặt Tiểu Lục.

Anh không trang điểm, gương mặt thanh tú gần ngay trước mắt, trong đôi mắt u sầu xinh đẹp ẩn chứa thứ cô chưa từng thấy qua, giống như dã tâm, lại giống như cái gì đó khác.

Cô không hình dung được, chỉ cảm thấy đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến nhịp tim cô tăng nhanh.

Chậm rãi giơ tay lên lướt qua mắt anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lục thật sự còn đẹp hơn tất cả nhân vật của em."

Giọng nói thăm dò của trợ lý Trịnh từ ngoài cửa truyền đến: "Ờm… ờm… ăn... ăn cơm thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Các bảo bối, buổi tối tốt lành.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
« Chương TrướcChương Tiếp »