Chương 2

3.

Sau hơn nửa tiếng đi tàu cao tốc, khi tôi về đến thì trời đã tối.

Tôi bắt taxi về căn hộ, còn chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ bén nhọn quen thuộc:

“Tụng Tụng, cậu xem cậu với Giang Mạt ở bên nhau xứng đôi thế nào kìa. Hơn nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học của hai đứa cũng đã kết thúc. Dì thấy hay là hai đứa tiến tới với nhau luôn đi, dì sẽ làm chủ cho.”

Giọng nói đó là của dì tôi và cũng là mẹ của Giang Mạt.

Mấy năm nay tôi chưa từng liên lạc với dì ta dù chỉ một lần. Nhưng nhiều năm như vậy mà Giang Mạt vẫn liên tục quấn lấy Thẩm Tụng, cũng không tránh khỏi việc dì ta bày trò sau lưng.

Năm tôi mười hai tuổi, cha mẹ tôi qua đời vì một tai nạn, để lại một gia tài kếch xù. Sau khi dì tôi giành được quyền nuôi tôi liền đuổi tôi ra khỏi nhà.

Khi tôi đưa Thẩm Tụng về nhà, dì đối xử với chúng tôi rất hà khắc, khó chịu, hạch sách đủ điều, không phải chế nhạo móc mỉa thì cũng là liếc mắt soi xét .

May mắn thay, Thẩm Tụng và tôi đã nhẫn nhịn vượt qua được.

Thẩm Tụng đẹp trai, thông minh, học lực lại đứng đầu lớp, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại là chuyện sớm muộn, ai cũng có thể nhìn ra rằng sau này anh ấy sẽ có một tương lai xán lạn.

Dì tôi biết rằng tôi sẽ không mềm lòng nên hay lợi dụng lúc tôi vắng mặt để lôi kéo và cố gắng thuyết phục Thẩm Tụng.

Tôi biết tất cả những chuyện này nhưng chưa từng vạch trần.

Một là do trước đây tôi không có đủ năng lực, hai là lúc đó Thẩm Tụng còn phải thi đại học. Tôi không muốn vì những chuyện này mà tạo thêm áp lực, cản trở tương lai tươi sáng của anh ấy.

Nhưng bây giờ, kỳ thi tuyển sinh đại học của Thẩm Tụng đã kết thúc.

Tôi cũng gần như đã sẵn sàng.

Có một số thứ đã đến lúc phải lấy lại rồi.

Không chút do dự, tôi chuẩn bị đẩy cửa bước vào.

Đúng lúc, nghe thấy giọng nói lạnh lùng và đầy giễu cợt của Thẩm Tụng:

“Tôi ngược lại cảm thấy cô ta với dượng rất xứng đôi, vả lại dì với dượng cũng đã ly hôn rồi, hiện giờ dượng ấy đang độc thân. Không thì để cô ta với dượng kết hôn luôn đi, không phải kết hôn xong thì sẽ là người một nhà sao, thân càng thêm thân, tôi thay dì làm chủ cho bọn họ ha?”

4.

Dì sửng sốt một lúc rồi ngay lập tức xanh mặt, đập bàn đứng dậy, thẹn quá hóa giận nói:

"Cái thằng này, cậu nói nhảm cái gì vậy hả?"

Thẩm Tụng biếng nhác nói: "Không phải là dì nói nhảm trước sao?"

"Cái này là tôi học từ dì mà, sao dì nóng nảy quá vậy?"

Nói xong, Thẩm Tụng giả bộ kinh ngạc che miệng nói: "Có lẽ nào, dì thật sự có ý đó à?"

Dì tức giận đến tái mặt, trong phút chốc trông như muốn ngất xỉu:

"Cậu, cậu, cậu… Cậu với con nhỏ Thẩm Vãn chết tiệt kia đúng là y như nhau, không có chút kỷ luật nào, may là mấy lời này là do cậu nói ra, nếu là nhỏ đó thì dì nhất định phải…."

Lời của dì ta còn chưa dứt, tôi đã đẩy cửa đi vào.

Dì đang nói giữa chừng thì thấy tôi xuất hiện, nhất thời liền nghẹn họng.

"Dì, dì nói tiếp đi, nếu như đó là lời tôi nói thì dì nhất định phải làm thế nào?"

Tôi tựa người vào cửa, ung dung thoải mái nhìn dì ta.

Hồi chúng tôi còn bé, dì ta ỷ chúng tôi còn nhỏ không có năng lực tự bảo vệ mình lại còn chưa hiểu chuyện nên lúc nào cũng đánh mắng chúng tôi.

Nếu ăn thêm hai miếng rau thì cũng sẽ bị mắng.

Nếu Thẩm Tụng không để ý tới em họ và khiến cô ta khóc thì chúng tôi sẽ bị đánh.

Nếu phàn nàn vài câu thì cũng sẽ bị đánh.

Em họ tôi đã bạo lực mạng tôi vào năm tôi thi tuyển sinh đại học, hại tôi suýt chút nữa mất luôn cơ hội vào đại học, còn dì ta không chỉ không giáo dục lại em họ mà lại còn đi đánh tôi.

Vào năm tôi học lớp mười hai, vì có thành tích tốt nên tôi được tiến cử vào một ngôi trường danh tiếng có bề dày thành tích, nhưng em họ tôi chỉ dựa vào vài bức ảnh khiêu da^ʍ được chỉnh sửa cùng với những bức ảnh chụp lén tôi với thầy giáo đang thảo luận về chủ đề học tập liền tạo tin đồn về tôi, nói rằng việc tôi được tiến cử là do có người chống lưng.

Bởi vì quá hiểu rõ về tôi nên cô ta nói chuyện rất hùng hồn ở trên mạng, thậm chí ngay cả tên của người thầy giáo kia cô ta cũng có thể nói ra được, trùng hợp là tên của người thầy giáo ấy lại chính là tên của người phụ trách danh sách học sinh tiến cử.

Thế là đoạn video liền được lan truyền nhanh chóng, các cư dân mạng không biết sự thật đều đặt câu hỏi và chửi rủa tôi.

Dưới áp lực của mạng xã hội, các trường đại học đã hủy bỏ vị trí tiến cử của tôi.

Lúc đó kỳ thi tuyển sinh đại học đã qua, tôi ngay cả cơ hội thi đại học cũng không có, chỉ có thể chờ tới năm sau.

Khi biết được tin này, tôi như bị sét đánh ngang tai.

Tôi không chỉ bị sốc bởi tình cảnh bi thảm của mình, mà điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là cô em họ của tôi mới mười hai, mười ba tuổi mà đã có thể nghĩ ra âm mưu thâm độc như thế để vu khống tôi.

Sau đó, tôi không ngần ngại mà báo cảnh sát, dưới ánh mắt nghi ngờ và những lời chửi rủa ở khắp nơi, tôi đi thu nhập bằng chứng, thậm chí người ta còn đóng cửa từ chối hợp tác.

May mắn thay, Thẩm Tụng đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian đó, tôi không biết anh ấy làm thế nào đã thuyết phục được các vị giáo viên và nhà trường, nhưng rốt cuộc cũng có được bằng chứng chứng minh tôi trong sạch vào ba ngày trước khi khai giảng đại học.

Em họ tôi tuổi còn nhỏ, khả năng chịu đựng áp lực tâm lý có hạn nên sau khi trải qua hàng chục lần thẩm vấn, cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

Nhưng nhà trường lại không chịu công nhận, sau đó chúng tôi chỉ còn cách là làm to mọi chuyện.

Dưới áp lực của dư luận, tôi mới có thể đi học trở lại.

Mà người đã bịa ra tin đồn bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên đã được thả ra chỉ sau vài ngày bị giáo dục trong trại giam trẻ vị thành niên.

Thế nhưng dì lại trách tôi hãm hại em họ rồi chửi bới, sỉ nhục, đánh đập hành hạ tôi như chưa từng được đánh.

Và rồi tôi lại tiếp tục báo cảnh sát, lấy những chứng cứ tôi thu nhập được để chứng minh rằng dì tôi bạo hành gia đình, lần tố cáo đó không khiến dì ta phải trả giá đắt nhưng cũng đủ khiến dì ta sợ hãi.

Theo lời dì nói thì chính là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà*, nhưng tôi ít nhiều cũng khiến dì ta cảm thấy hoảng sợ. Vì vậy, cho đến bây giờ, dì ta hiếm khi chọc điên tôi lên.

*Ở đây tác giả sử dụng câu "养了多年的狗才发现竟然会咬人" dịch ra là "nuôi chó nhiều năm mới biết chó có thể cắn người." nghĩa là làm việc giúp đỡ, tạo điều kiện cho người xấu phản chủ, làm phản lại mình.

"Cô… sao cô lại về rồi?"

Vẻ mặt dì có hơi mất tự nhiên.

Nhưng ngay lập tức liền cười nói với tôi: "Haha, Vãn Vãn, sao con về mà không nói một tiếng? Dì nghe Mạt Mạt nói con còn phải học ở trường nên dì không dám quấy rầy con."

"Thế nào, học hành có tốt không?"

Lật mặt đúng là sở trường của dì tôi.

Giây trước còn đánh tôi gần chết, ngay giây sau liền có thể mỉm cười với tôi và nói: "Vãn Vãn, dì xem con như con gái ruột vậy đó, dì làm vậy cũng là vì tốt cho con."

Tôi cười nhạt, còn chưa kịp nói gì thì Giang Mạt đã nũng nịu nói: "Chị họ, vừa rồi bọn em chỉ nói đùa với anh Thẩm Tụng thôi, mấy năm nay chị không thường xuyên ở nhà nên có lẽ không hiểu rõ lắm."

"Anh Thẩm Tụng, hôm nay chị họ trở về sao anh không nói cho bọn em biết? Sớm biết vậy thì bọn em không tới cũng được."

Nói xong, em họ tôi còn đỏ mặt, lén liếc nhìn tôi.

Tôi: "...."

Tôi không biết kỳ thi tuyển sinh này em họ tôi được bao nhiêu điểm.

Nhưng riêng môn học kế ly gián này, tôi sẽ chấm điểm 0 cho cô ta.

Quá vụng về rồi.

May mà lúc trước tôi có nhìn thấy cô ta trong nhóm nói rằng sẽ tìm cơ hội để tách chúng tôi ra, còn nói cái gì mà "Chỉ cần chị họ tôi nghi ngờ, mặc kệ giữa chúng tôi có phát sinh chuyện gì hay không, thì trong lòng chị ta cũng đã gieo hạt mầm hoài nghi rồi." Lời này tôi cảm thấy cũng rất có đạo lý.

Tôi còn đang mong chờ xem cô ta có chiêu trò lợi hại gì, nhưng cuối cùng kết quả chỉ có như vậy thôi sao?

Hahaha.

Hay là để chị đây biểu diễn cho em họ xem một chút, cái gì gọi là khıêυ khí©h ly gián thật sự.