Bang Chủ Dụ Phi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính rất thông minh vì không muốn xếp hàng để mua rượu như bao người khác nên nàng tìm cách gặp trực tiếp ông chủ đến ngoại giao... Vừa gặp nàng, ông chủ đã muốn chiếm giữ nàng b …
Xem Thêm

"A?" Trời ạ, sao nàng lại làm ra chuyện ấy? Chính mình làm gì cũng ko nhớ? "Làm sao lại như vậy? Ta không có khả năng. . . . . ."

"Nàng không thừa nhận? Nàng sau khi thỏa mãn du͙© vọиɠ liền đá ta qua một bên?" Đỗ trọng Khang phàn nàn, bày ra bộ dạng đáng thương.

"Không phải, mà là chuyện này làm ta vô cùng kinh hãi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vuốt l*иg ngực của mình, cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau hơn. "Ta thật sự nói cho với ngươi ta yêu ngươi, thật sự ko muốn rời khỏi ngươi, cả đời muốn ở lại bên cạnh ngươi?"

"Thật." Đỗ Trọng Khang mặt biểu tình đầy bi thương. "Nhưng mà nàng lại quên hết rồi. . . . . . Nhất định là nàng nhớ rất rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận bản thân mình đã nói những lời đó, chơi đùa ta xong liền đá ta đi, có đúng hay không?"

"Không có, không có." Mai Phượng Tuyết cuống quít khoát tay."Ta thật sự là không nhớ rõ, cái gì đều không nhớ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. . . . . ."

"Vậy ngươi nguyện ý cả đời ở cùng ta phải ko?" Đỗ Trọng Khang con mắt sáng rực chờ mong.

"Phải . . . . . Ách, không phải. . . . . ." Mai Phượng Tuyết lần nữa nói năng loạn xạ . Ai hừm, ai dạy nàng cách nói năng mạch lạc đi!

"Nàng khẳng định như thế, chắc chắn nàng ko hề yêu ta,. . . . . . Ta đối với nàng thâm tình như vậy, tốt như vậy. . . . . ." Đỗ Trọng Khang lại bắt đầu vụng về, bày ra bộ dạng vô cùng bi thương, vẻ mặt cũng vô cùng khốn khổ.

"Không phải. . . . . . Ta là thật. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vừa nghĩ tới muốn nói thích hắn, mặt bắt đầu hồng, tim đập nhanh. "Ai hừm, dù sao ta cũng ko muốn rời khỏi ngươi nhưng mà ta bắt buộc phải rời đi!"

"Tại sao? Điều này rõ ràng chứng minh nàng ko hề yêu ta." Đỗ Trọng Khang tiếp tục tấn công.

"Ta nào có?" Mai Phượng Tuyết tâm muốn cãi lại, nhưng vừa định nói ra, nàng lại đỏ mặt, hai gò má đỏ ửng như cà chua chín. "Người ta là bởi vì. . . . . . Người ta là bởi vì hi vọng ngươi có thể sống tốt nên mới phải rời xa ngươi."

"Hi vọng ta sống tốt?" Đỗ Trọng Khang giả vờ không biết nàng muốn rời đi vì lý do gì. "Hi vọng ta sống thật thật tốt thì có gì liên quan tới việc nàng phải rời đi?"

"Đương nhiên có liên quan." Mai Phượng Tuyết ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn."Ngươi quên ta phải gả cho hoàng thượng sao?"

"Cho nên?" Đỗ trọng Khang rửa tai lắng nghe.

"Cho nên ta dĩ nhiên không thể thích ngươi, bằng không hoàng thượng mà biết, nhất định sẽ chém đầu ta, cũng sẽ chém cả đầu của ngươi. . . . . . Cho nên ta muốn lúc còn chưa có gì, mau mau rời khỏi ngươi." Mai Phượng Tuyết nói rất nghiêm túc.

Đỗ Trọng Khang lại thiếu chút nữa bật cười. Chưa có gì xảy ra? Nàng còn chưa hiểu rõ ràng sao?.

Bọn họ sớm chiều chung đυ.ng, ở chung một chỗ, trong bụng của nàng hẳn đã có con của hắn, thế mà còn nói là chưa có gì hay sao?

"Chuyện này nghe rất nghiêm trọng, nhưng mà Mai Mai, nàng đã quên mất một chuyện." Đỗ trọng Khang miễn cưỡng nhịn cười, bày ra bộ mặt nghiêm túc. "Chuyện gì?" Mai Phượng tuyết chuyên chú lắng nghe, ko biết hắn sẽ nói cái gì tiếp.

"Nàng quá tự tiện, quên đi cảm nhận của ta." Đỗ Trọng Khang nói liên tục.

"Cảm nhận của ngươi là gì?" Mai Phượng Tuyết trừng mắt nhìn.

"Nếu như nàng thật sự gả cho hoàng thượng, vậy ta sẽ sống không bằng chết." Đỗ Trọng Khang bày ra vẻ mặt thống khổ, nội tâm cười thầm.

Hắn không phải cố ý muốn đem một việc cỏn con biến thành một tấm bi kịch, nhưng cũng ko muốn nàng phải khổ tâm suy tư, hắn ko cam lòng.

"A?" Mai Phượng Tuyết quá đỗi ngạc nhiên. Nàng ngược lại thật không nghĩ đến."Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết." Đỗ Trọng Khang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. "Mai Mai, ta thà chết còn hơn là sống mà ko hạnh phúc, nàng hiểu không?" Dứt lời còn chăm chú nhìn nàng.

"Vấn đề là. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vẫn cảm thấy lo lắng.

"Cùng ta ở chung một chỗ, đừng gả cho hoàng thượng." Hoàng thượng chắc là đang cảm thấy lỗ tai rất nhột. "Chỉ cần có thể ở cùng với, dù ta có bị chém đầu cũng ko hề hối hận." Đỗ Trọng Khang trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Ngươi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết trong lòng cảm thấy rất vui. Tại sao từ đêm hôm qua hắn như biến thành một người khác như vậy? Thế nhưng thâm tình của hắn làm nàng rất khó từ chối. . . .Giữa bọn họ tại sao lại diễn ra tình cảnh này?

"Mai Mai, nàng không ko muốn cùng ở với ta sao? Nếu không tại sao nàng lại do dự như vậy? Có phải ta có chỗ nào ko tốt, khiến nàng ko thể quyết định dứt khoát?" Đỗ Trọng Khang vẻ mặt chân thành, tha thiết hỏi .

"Không phải. . . . . . Ngươi không có gì không tốt. . . . . ." Nhìn hắn thật là thống khổ, nàng đâu còn có thể trách móc hắn nữa? Huống chi hắn lại vô cùng tốt. "Là ta thật lòng ko muốn ngươi bị chém đầu."

"Nhưng ta thà chết chứ ko muốn phải rời xa nàng." Đỗ Trọng Khang chân thành nói. "Dù mất đi tất cả ta nguyện ở cạnh nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta cảm thấy rất mãn nguyện rồi."

"A?" Mai Phượng Tuyết nghe vậy, ngây người. Nghe hắn nói những lời này, giống như đem nàng ôm chặt lấy ko muốn rời xa. Nàng thật sự ko nên. "Ta không sợ chết. Nhưng mà. . . . . ."

"Nàng không phải vì sợ chết?" Đỗ Trọng Khang bên môi nổi lên nụ cười mừng rỡ. "Vậy thì tốt quá! Nàng không sợ chết, ta cũng không sợ chết, chúng ta vẫn ở chung một chỗ, cho dù có bị hoàng thượng chém đầu, chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau mãi mãi, phải ko?"

Nghe vậy thật khiến người ta cảm động. Có thể cùng hắn ở chung một chỗ. Nhưng mà. . . . . . Nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó ko đúng lắm?

"Nàng không nói chính là ngầm đồng ý!" Đỗ Trọng Khang tuy là diễn kịch nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ, ôm nàng thật chặt, hắn hôn thật sâu, lưu lại ấn kí trên môi nàng."Chúng ta có thể cả đời ở chung một chỗ, thật tốt quá!"

"Này. . . . . ." Mai Phượng Tuyết muốn giải thích rõ, nhưng cảm thấy lòng hắn đang xúc động, lòng nàng mềm đi, cũng ko giải thích gì nữa. Chỉ cần có thể tựa vào lòng hắn mãi mãi như lúc này là đủ rồi. . . . . .

"Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy bóng dáng một cô nương xinh đẹp như thế này?" Mai đại nương từ dưới chân núi dọc theo con đường hỏi thăm tung tích của nữ nhi nhà mình.

"Ách. . . . . ." Nhìn những người ở phía trước xếp hàng mua rượu thuốc, nàng cố gắng chen lên để tìm nữ nhi. Cũng hỏi qua rất nhiều người, nhưng ko ai biết tin tức nữ nhi nhà nàng. "Cám ơn."

Điều này sao có thể? Tuyết nhi nhà nàng rõ ràng nên đứng xếp hàng, đâu thể nào tìm cả ngày mà ko thấy? Theo nàng biết, nếu Tuyết nhi có đứng xếp hàng, thì bây giờ cũng chỉ ở giữa dãy núi này thôi, làm sao có thể biến mất được chứ?

Nàng chưa từ bỏ ý, quyết định hỏi thêm lần nữa, nàng quay sang nam tử bên cạnh hỏi thăm.

"Xin hỏi, ngươi có hay không thấy cô gái xinh đẹp này xếp hàng quanh đây không? Ngươi mau mau nghĩ nhanh lên, ta thật sự rât gấp." Mai đại nương lộ ra vẻ mặt thành khẩn mà vội vàng.

"Ách. . . . . ." Nam tử bên cạnh sửng sốt một chút, vẻ mặt khó khăn: "Ta có nhìn thấy từng thấy vị cô nương xinh đẹp này ở đây. Mặc dù nàng với ngươi dáng dấp rất giống nhau, nhưng chắc nàng ko phải là ngươi chứ?"

"À?" Lúc này đổi lại Mai đại nương ngây ngẩn cả người."Ngươi nói người thiếu nữ kia dáng dấp giống ta nhưng nàng xinh đẹp hơn?"

"Đúng vậy. Nàng ấy có dáng dấp rất giống ngươi, nhưng so với ngươi vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp. . . . . ." Nam tử đôi mắt sáng lên chỉ kém không bay ra ái tâm.

"Thật là quá đáng! Dầu gì ta cũng là mẹ nàng, lại còn nói nàng so với ta còn xinh đẹp hơn. . . . . ." Mai đại nương tức giận nói được một nửa, lại dừng một chút. "Khoan đã, bây giờ không phải ai xinh đẹp hơn ai, tóm lại ngươi có nhìn thấy nữ nhi nhà ta hay ko? Ngươi có thấy nàng đi nơi nào hay ko?"

Thêm Bình Luận