Bang Chủ Dụ Phi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính rất thông minh vì không muốn xếp hàng để mua rượu như bao người khác nên nàng tìm cách gặp trực tiếp ông chủ đến ngoại giao... Vừa gặp nàng, ông chủ đã muốn chiếm giữ nàng b …
Xem Thêm

"Cái này hay." Đỗ Trọng Khang khẽ gật đầu. Chỉ là hắn sẽ phải viết thư cho đệ đệ, bảo đệ đệ ko phái người tới bắt người.

"Ừ, vậy chúng ta sẽ chờ bọn họ tới bắt chúng ta!" Mai Phượng Tuyết mỉm cười, dụi đầu vào lòng hắn. "Không phải chết thật là tốt. . . . . ."

Nàng có thể quá lạc quan rồi hả? Vào lúc này lại đến Đỗ Trọng Khang âm thầm cau mày.

Nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, hắn sẽ ko phá mất mộng tâm tươi đẹp của nàng.

"thật đúng lúc?" Trong cùng một lúc, Thiên Tử Dận Lệ nhận được bồ câu đưa tin của Tam Phong và Trọng Khang, viết thư bảo muốn tới gặp hắn.

"Tất cả đều muốn tới gặp ta? Tất cả chỉ vì nữ nhân?" Dận Lệ môi mỏng khẽ nhếch thành hình cánh cung. "Thật là, không hổ là huynh đệ của ta!"

Tay hắn cầm bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành rồng bay phượng múa hạ mấy hàng chữ, tờ giấy cùng ngọc tỷ đều biểu hiện cho thân phận của hắn.

"Mau đến đây đi, cuộc sống của ta bây giờ vô cùng nhàm chán."

Những ngày vui vẻ qua đi, thời khắc phân ly rốt cuộc đã đến. Quan tuần phủ đã đến áp giải Mai Phượng Tuyết cùng Mai đại nương. Đỗ Phụ cùng tiểu Thiện cũng muốn đi theo tới kinh thành, nhưng quan tuần phủ chỉ cho phép một người đi cùng Mai Phượng Tuyết, dĩ nhiên Đỗ Trọng Khang cùng đi tới kinh thành rồi.

Quan tuần phủ chỉ cho Phượng tuyết nửa canh giờ để từ biệt mọi người, nhưng khi nhìn thủ dụ của hoàng thượng ở trong tay, thêm ánh mắt lạnh lùng của nam nhân nào đó, liền gia hạn thêm.

"A, hai canh giờ có đủ hay không? Bằng không, ba canh giờ có được hay không? hay là bốn canh giờ mới đủ? Hay là muốn tận năm canh giờ?"

"Quan gia, năm canh giờ có thể là quá dài? Năm canh giờ đủ lâu rồi !" Mai Phượng Tuyết mặc dù rất không nỡ rời xa mọi người, nhưng cảm giác vị quan gia này quá mức khoa trương rồi. Bình thường đều ko phải là sẽ hất hàm ra lệnh sao? Tại sao bây giờ lại khúm núm như vậy?

"Không phải, tùy ngươi, bao lâu cũng được." Quan tuần phủ khiến nàng ko thể nào tưởng tượng nổi.

Mai Phượng Tuyết nội tâm âm thầm buồn bực, lưu luyến mãi ko dời Mai đại nương và tiểu Thiện. "Mẹ, mẹ phải bảo trọng, biết không? Còn có tiểu Thiện, thời gian ta không có ở đây, nhờ ngươi chăm sóc mẹ ta thật tốt. Đỗ bá bá, nhờ người quan tâm đến mẹ và tiểu Thiện giúp con, có được không?"

"Đừng lo lắng cho chúng ta." Mai đại nương rưng rưng nước mắt nhìn nữ nhi, "Chúng ta sẽ sống thật tốt. . . . . . Ngược lại hai người các ngươi, đường dài nhớ phải bảo trọng. Còn nữa, nhất định phải bình an trở về ——"

Nàng nói xong, rốt cuộc không nhịn được, ôm nữ nhi thật chặt, ô ô mà khóc.

"Mẹ. . . . . . Ta nhất định sẽ bình an trở về, mẹ yên tâm." Mai Phượng Tuyết cũng không nhịn được khóc lên.

Hai mẹ con cứ như vậy khóc lóc một lúc lâu. Nước mắt Mai Phượng Tuyết thiếu chút nữa ép điên Đỗ Trọng Khang, nếu không phải lực kiềm chế của hắn quá mạnh mẽ, khẳng định hắn sẽ nói hết bí mật cho nàng biết, ko cần phải khóc lóc biệt ly.

"Chàng có cảm thấy kỳ quái ko?" Mai Phượng Tuyết nhếch lên lông mày, vô cùng khó hiểu nhìn Đỗ Trọng Khang."Chúng ta chẳng phải sẽ bị trói gô, bị giày vò người ko ra người, ma ko ra ma sao? Tại sao chúng ta lại được đối đái tử tế như thế này?"

Ăn ở tốt cũng ko nói làm gì, quan gia còn để cho nàng cùng hắn cùng ngủ một phòng! Đây mới thật là điều làm cho người ta không dám tin.

"Ta cũng không biết." Đỗ Trọng Khang giả bộ, nhún nhún vai. "Ai biết tâm tư hoàng thượng như thế nào?"

"Chàng cũng không biết, ta cũng không biết, chẳng lẽ chúng ta qua hỏi quan gia sao?" Mai Phượng Tuyết đôi mày thanh tú vẫn như cũ nhíu thật chặt. "Như vậy ko tốt hay sao, đi hỏi nhỡ hắn lại đổi ý, chẳng phải chúng ta sẽ bị thua thiệt sao."

Ừ, cứ như vậy đi đến hoàng cung cũng tốt lắm! Dù sao khi đến hoàng cung, bọn họ nhất định sẽ chân thành sám hối !

Bốn người vào cung, các mỹ nhân đều bị đưa vào trong cung trước, những người còn lại đều tụ tập tại một khu vườn riêng.

Mai Phượng Tuyết cùng Đỗ Trọng Khang ở chỗ này gặp được hai đôi nam nữ, và thêm một đôi nữa đến sau. Thừa dịp các nữ nhân bị bắt vào cung, ba nam tử cũng tụ họp với nhau ở cùng một chỗ.

"Thật đúng là ko bình thường." Đỗ Trọng Khang vừa nhìn thấy hai mỹ nam tử bên cạnh, bên môi chứa đựng nụ cười."Sao lại là các ngươi?"

"Các ngươi cũng viết thư cho hắn rồi hả?" Thân là Tứ Xuyên Đường Môn chủ hiệu nhếch mày thật cao."Hội này sẽ không quá trùng hợp như vậy chứ?"

"Như thế nào mà mọi chuyện lại thành ra như vậy?" Thân là Cửu Hoa Cung - Cung chủ Hoa Thiếu Khanh khẽ cười nhạt. "Chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy, thì ra cả ba huynh đệ cũng bị mời tới đây."

"Này người cuối cùng! Sẽ ko phải là của hắn chứ?" Đỗ Trọng Khang nhẹ nhàng kéo môi, quyết định cùng các huynh đệ bí mật mưu đồ , hãm hại người huynh đệ cuối cùng . . . . .

"Ta đã nói với chàng, hoàng thượng ko chỉ có chúng ta ăn ngon ngủ tốt, xem ra những người khác cũng ko đến nỗi tệ!" Cùng mọi người nói chuyện qua, Mai Phượng Tuyết đã lấy được thông tin, quay lại nói với Đỗ Trọng Khang.

"Ta cũng mới vừa nghe nói." Đỗ trọng Khang khẽ giương môi.

"Ta nghĩ hoàng thượng có thể cũng không phải là người không có nhân tính lắm! Nhìn hắn đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không phải khổ cực để chịu đòn nhận tội rồi. . . . . . Chàng nói có không đúng ?" Mai Phượng tuyết hỏi ý kiến của hắn.

"Ừ, như vậy quả ko sai." Đỗ Trọng Khang đồng ý gật gật đầu, trên thực tế, hắn ko nghĩ đến chuyện phải chịu đòn nhận tội. Coi như nàng chưa nói, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho nàng ko dùng cái biện pháp ngu xuẩn này.

"Ta mới vừa phát hiện ra một chuyện vô cùng ký quái." Mai Phượng Tuyết lại nghĩ tới cái gì đó, rất hưng phấn.

"Cái gì?" Đỗ Trọng Khang xin lắng tai nghe.

"Chính là ta cảm thấy dáng dấp của ba người rất giống nhau . . . . . ko hiểu còn có uẩn khúc gì ko đây?" Mai Phượng Tuyết nâng lông mày, hết sức không hiểu.

"Khả năng này sẽ phải hỏi cha ta rồi." Đỗ Trọng Khang hời hợt đem đề tài này bỏ qua.

Đợi nàng nhìn thấy người huynh đệ cuối cùng kia, thì ko chỉ có ba người bọn họ dáng dấp giống nhau, mà cả bốn huynh đệ có dáng dấp giống nhau.

"Hỏi cha chàng?" Mai Phượng Tuyết kinh ngạc, khơi lên đôi mày thanh tú."Chẳng lẽ cha chàng bên ngoài còn có con riêng?" Không thể nào! Cái người chỉ thích rượu như cha chàng, chẳng lẽ...?

"Không sai." Đỗ Trọng Khang mỉm cười.

Hơn nữa, cha hắn bên ngoài ko chỉ có một đứa mà còn có ba đứa nữa.

Mà hắn là một trong số những đứa bé đó. . . . . .

"Tại sao hoàng thượng muốn tiếp kiến chúng ta ở Ngự Thư Phòng ? chỗ này sẽ không quá tùy tiện? Ta đều đã nghĩ kỹ một hồi đối thoại đầy cảm động với hoàng thượng, kết quả hắn chỉ gặp chúng ta ở Ngự Thư Phòng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết thì thầm trong miệng, nàng nghĩ hoàng thượng sẽ tiếp bọn họ ở một nơi rất uy nghiêm.

"Chị dâu, nếu như chị ko muốn ở chỗ này, chúng ta có thể đổi chỗ khác." Tôn quý có chứa thanh âm uy nghiêm, giọng nói ngoài ý muốn sau lưng Mai Phượng Tuyết vang lên.

"Chị dâu?" Mai Phượng Tuyết đầu đầy mê hoặc. Theo lẽ thường phán đoán, hiện tại đứng ở trước mặt nàng, vị này - người mặc hoàng bào chắc là hoàng thượng không sai, nhưng mà, tại sao hắn lại gọi nàng là chị dâu?

"Chẳng lẽ huynh vẫn không nói quan hệ của chúng ta cho nàng biết?" Dận Lệ bờ môi giơ lên tà ác mỉm cười, con mắt đen hướng về phía Đỗ Trọng Khang, quay lại về phía Mai Phượng Tuyết. "Chị dâu, ta giới thiệu với nàng một chút. Ta là Đương Kim hoàng thượng, cũng là đệ đệ của hắn!"

"Hoàng thượng, ca ca? Người?" Mai Phượng Tuyết không thể tưởng tượng nổi, quay về phía Đỗ Trọng Khang, lại thấy hắn bất đắc dĩ buông tay.

"Ngượng ngùng, ta là." Đỗ Trọng Khang nhìn nàng gật đầu, lại liếc hoàng thượng đệ đệ một cái. Hắn sẽ nhớ chuyện tốt mà đệ đệ hắn làm!

Thêm Bình Luận