Bang Chủ Dụ Phi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính rất thông minh vì không muốn xếp hàng để mua rượu như bao người khác nên nàng tìm cách gặp trực tiếp ông chủ đến ngoại giao... Vừa gặp nàng, ông chủ đã muốn chiếm giữ nàng b …
Xem Thêm

"Làm sao chàng có thể lừa gạt ta?" Mai Phượng Tuyết sắc mặt hoảng hốt, khó có thể tiếp nhận sự thật này, hướng bên ngoài chạy đi.

Đỗ Trọng Khang dĩ nhiên cũng đành phải chấp nhận đuổi theo!

"Chị dâu, nàng còn chưa kêu ta một tiếng đệ đệ, sao lại chạy? Này, ca ca, sao ngươi cũng chạy. . . . . ." Dận Lệ đi theo phía sau hai người, điên cuồng la hét, trong tròng mắt đen lại chớp động, sáng rực rỡ. "Hai người ko phải nói muốn gặp ta sao. . . . . ."

"Không tức giận nữa rồi hả?" Bên tai nàng thổi thổi, Đỗ Trọng Khang thân mật hôn phía sau vành tai nàng một cái.

"Ai nói không tức giận?" Ông trời, hắn cư nhiên. . . . . . Nàng cư nhiên. . . . . . Bọn họ vừa mới. . . . . . Trong hoàng cung lại xảy ra sự kiện này!

Mai Phượng Tuyết mặt hồng tim đập, ko dám nghĩ đến hắn cả gan làm loạn. Hơn nữa, nàng cũng không có cách nào cự tuyệt. . . . . . Trời ạ!

"Ta thật xin lỗi. Ta chỉ là muốn cho nàng một bất ngờ." Đỗ Trọng Khang ở trong ngự hoa viên ôm chặt nàng dưới bóng cây.

Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (biết thời thế mới là người tài giỏi), hắn lúc này nên nói lời xin lỗi, tiêu tiêu sự tức giận của nàng.

"Cái gì mà bất ngờ?! Chàng biết rõ ta rất khẩn trương, còn chọc cho ta xoay quanh. . . . . . Chàng không cảm thấy chàng rất quá đáng sao?" Mai Phượng tuyết nghĩ đến đây, lửa giận lại chợt bùng lên."Ta thật sự vô cùng lo lắng chúng ta sẽ chết mất, chàng có biết hay không?" Vốn là muốn rống rất to, nhưng sợ bị người khác phát hiện hành tung của bọn họ, nàng chỉ thật nhỏ nhỏ giọng nói, hoàn toàn đánh mất tính nghiêm nghị.

"Ta đã định nói cho nàng biết, nhưng toàn bị nàng cắt ngang." Đỗ trọng Khang vẻ mặt vô tội. "Nhưng mà. . . . . .giống như nàng đã dự tính, ta cảm thấy chúng ta nhất định sẽ không bị chặt đầu, cho nên..."

"Chàng . . . . . . Ta. . . . . ." Mai Phượng Tuyết nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi. Lời hắn nói thật ra cũng không sai, nàng cảm thấy bọn họ sẽ không có chuyện. "Nhưng mà chàng không thể gạt ta như vậy!" Nàng tế thanh tế khí, không cam lòng kháng nghị.

"Trước đó nàng cũng làm ta phải khổ sở thương tâm, cũng phải cho nàng nêm thử một chút mới công bằng chứ?" Đỗ Trọng Khang uất ức vô cùng.

"Ách. . . . . ." Mai Phượng Tuyết dừng một chút, nàng luôn chậm hiểu, lúc trước nàng dùng xong hắn còn muốn bỏ đi, cũng thật đáng thương cho hắn. "Được rồi, tha thứ chàng."

"Tạ ân điển." Đỗ Trọng Khang vui mừng.

"Không cần khách khí." Mai Phượng Tuyết phất tay loạn xạ. "Chàng còn không nhanh giải thích một chút quan hệ giữa chàng và hoàng đế!"

"Chuyện rất đơn giản, ta là do tiên hoàng cho vi phục xuất cung, cho nên ta với hoàng thượng có quan hệ huyết thống. Nàng hiểu chưa?" Đỗ Trọng Khang giải thích đơn giản

"Không hiểu, một chút cũng không hiểu." Mai Phượng Tuyết không hiểu."Chàng không phải là con trai của Đỗ bá bá sao?" Tại sao còn có quan hệ với tiên hoàng? Hơn nữa tiên hoàng sao lại để chàng làm dã chủng (nôm na nó là con hoang đó)?

"Đỗ bá bá là cha ta của ta, không sai, nhưng là ta không phải do hắn sinh ra " Đỗ Trọng Khang khẽ kéo môi. "Phải nói cả đời hắn cũng chưa từng chạm qua nữ nhân, nàng tin ko?"

"Chàng chàng chàng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối. "Làm sao chàng có thể chửi bới Đỗ bá bá?" Nói một người đàn ông không chạm qua nữ nhân, không phải là nói hắn bất lực hay sao?

Nhưng nói thật, nàng cũng cảm thấy Đỗ bá bá rất có thể. . . . . .

"Ta nào có chửi bới hắn?" Đỗ Trọng Khang cười đến tà ác."nàng bây giờ hiểu được chuyện này rồi lại quay ra chửi bới ta hả?"

"chàng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết khuôn mặt trắng sáng bỗng trở nên đỏ ửng. "Sao chàng biết Đỗ bá bá có làm hay ko, chàng không thể nói lung tung."

"Hắn là thật chưa làm qua. Hắn cả đời yêu rượu thành si, nữ nhân ở trong mắt của hắn so rượu còn không bằng. . . . . . Nàng cũng biết, không phải sao?" Đỗ Trọng Khang môi nở nụ cười nhạt. (bây giờ thì ta đã hiểu)

"Nhưng mẹ chàng sao lại có quen biết với cha chàng?" Mai Phượng Tuyết nói lên nghi vấn, vẫn suy đoán nói: "Tiên hoàng lâm hạnh, chàng cũng ko biết tin tức phải ko?"

"Đúng vậy." Đỗ Trọng Khang nhẹ nhàng gật đầu, tròng mắt đen có độ bình tĩnh. "Mẹ ta sau khi rời khỏi hoàng thượng, một mình nuôi dưỡng ta, sau này gặp cha ta, cùng hắn trở thành bạn. Mẹ ta năng lực rất gỏi, việc buôn bán rượu của cha ta cũng là do người giúp đỡ. Tiên hoàng trước khi băng hà nhớ tới mẹ ta, liền phái người đi tìm, sau đó ta và hoàng thượng liền quen nhau."

"Đó. . . . . ." Mai Phượng Tuyết đại khái hiểu được chân tướng."Thì ra bên trong còn có nội tình."Nàng gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. "Này, hai người nam nhân có dáng dấp giống chàng chẳng lẽ là. . . . . ."

Chẳng lẽ bọn họ cũng là huynh đệ của nhau?

"Chính xác!" Đỗ Trọng Khang thưởng nàng một cái hôn.

"Oa!" Mai Phượng Tuyết đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau đó đôi môi mềm mại nở một nụ cười xấu xa. "Này, vấn đề vừa rồi đã có đáp án, bây giờ ta muốn nói với chàng một chuyện."

"Nàng định nói gì?" Đỗ Trọng Khang đột nhiên cảnh giác lời nàng nói.

Mai Phượng Tuyết tà ác cười một tiếng. "Dù sao mấy người các chàng đều cùng một cha, năng lực hẳn ko hề kém nhau . . . . . Có lẽ ta thử tìm ba người bọn họ, ko biết trừng tìm được một người tốt hơn, lúc đó ta có thể.....!"

"Mai Phượng Tuyết!"

Trong ngự hoa viên nhất thời tuôn tiếng rống giận dữ của nam nhân, cùng với tiếng cười duyên dáng của nữ nhân, sau đó lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn có hai bóng người đan xen vào nhau, kí©ɧ ŧìиɧ vận động.

Về phần Mai Phượng Tuyết đến tột cùng có chơi đùa hay ko? Nhìn hoàng thượng hạ chỉ ko cho phép người khác đến gần ngự hoa viên vào buổi tối là có thể hiểu rồi. . . . . .

Không dám tin!

Từ hoàng cung trở về Đỗ Khang tửu gia trang, Mai Phượng tuyết, thấy Mai đại nương cùng tiểu Thiện hai người một tả một hữu ở bên cạnh làm bạn với Đỗ phụ, giống như có quan hệ vô cùng thân mật!

"Các người. . . . . . Các người xảy ra chuyện gì vậy?" Mai Phượng Tuyết giật mình ngồi phịch trong lòng Đỗ Trọng Khang, suýt nữa té xỉu.

"Ách. . . . . ." Đỗ Phụ vô cùng ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Ta cũng không biết sự việc là như thế nào. Một ngày nọ, ta cất xong một thùng rượu, các nàng ấy sau khi uống xong liền thành ra bộ dạng này. . . . . ."

"AAA?" Mai Phượng Tuyết càng thêm nghẹn họng, nhìn bọn họ trân trối. Thì ra là rượu thuốc ko có tác dụng, xuân tửu mới là lợi hại?"Các ngươi, các ngươi. . . . . ."

"Nữ nhi à, chúng ta rất tốt." Mai đại nương nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc. "Ba người chúng ta ở chung một chỗ vô cùng khoái trá, có thể chơi rất nhiều tuyệt chiêu đấy."

"A. . . . . ." Mai Phượng Tuyết vừa nghe, mặt tự nhiên trở nên đỏ ửng. "Trời ạ! Ta muốn bất tỉnh quá đi. . . . . . Ta thật sự muốn té xỉu rồi. . . . . ."

"Nữ nhi, con có phải sợ hắn một chọi hai không được?" Mai đại nương hoàn toàn không có cấm kỵ nói. "con yên tâm, hắn tích lũy nhiều năm như vậy không sử dụng, hiện tại mới bắt đầu, tinh lực vẫn còn đồ dào lắm! Hơn nữa kinh nghiệm của ta rất phong phú, ở trong đó chỉ đạo, ba người chúng ta thật sự là như cá gặp nước."

"A Khang. . . . . . Ta thật sự là không chịu được nữa rồi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết quay đầu ôm lấy Đỗ Trọng Khang.

Nàng không nghĩ tới có ngày ba người họ sẽ gom thành một đôi. . . . . . Ách, một đôi chỉ có hai người. Một ít sống tốt lắm. . . . . . A, một đôi cũng chỉ có hai người! Được rồi, nàng bây giờ không thể nghĩ được ba người họ tự dưng trở thành một đôi, đầu óc nàng bây giờ loạn hết cả lên.

"Con nghĩ như vậy ko được à? Con không biết, mẹ cũng đã rất vất vả đấy ! Sau khi tiểu Thiện mang thai, mẹ cũng không chịu thua kém, hiện tại cũng có hỉ rồi!" Mai đại nương hưng phấn tuyên bố.

Thêm Bình Luận