Chương 6

Sự cố hiểu lầm vừa rồi qua đi giống như chặt đứt sợi dây căng thẳng, mối quan hệ tốt đẹp không chân thật rốt cuộc cũng tươi sáng lên.

Lâm Tri Dạng không có tâm tư tiếp tục đi dạo, gió đêm tháng mười lớn dần, thổi cô run bần bật, Úc Triệt rõ ràng mặc ít hơn, nhưng lại muốn ở dưới lầu đi thêm vài vòng mãi không chịu lên.

Ánh đèn đường trắng xóa lạnh lẽo chiếu trên con đường xi măng, dưới ánh đèn đường có hai bóng người đang sóng vai nhau tản bộ, cách đó không xa có tiếng trẻ con nô đùa huyên náo, khiến cho ánh trăng mờ yên tĩnh nhoáng qua.

Sau khi lên lầu làm chuyện gì không cần nói cũng biết, nhưng Úc Triệt không có tâm tư nói chuyện với Lâm Tri Dạng, lòng rối thành một đoàn, còn có thể làm gì khác nữa đâu.

Thẳng đến khi Lâm Tri Dạng hắt hơi hai ba cái, xoa xoa mũi, ủy khuất mà nói "Em hơi lạnh", nàng mới nguyện ý lên lầu.

Thời điểm ở trong thang máy tháo mũ cùng khẩu trang xuống, Úc Triệt mới phát hiện --- hóa ra người nào đó vẫn luôn nhịn cười.

Cho nên, vừa rồi mấy cái hắt hơi kia là bởi vì lạnh hay là vì nghẹn cười....rất buồn cười sao?

Nàng lạnh căm căm liếc nhìn Lâm Tri Dạng, đối phương sau một giây liền trở nên nghiêm túc như màn đổi mặt của kịch hát Tứ Xuyên, ngẩng cao đầu bước ra thang máy, cắm chìa khóa mở cửa.

Đang chuẩn bị rút chìa khóa ra, Úc Triệt từ bên cạnh mở cửa đi vào trước, tay vừa chạm đến công tắc đèn, ngay sau tiếng đóng cửa liền bị Lâm Tri Dạng chặn lại. nàng bị cô đẩy lên cửa, sợ hãi mà hít sâu một hơi.

Lâm Tri Dạng hồ nháo cũng không quên che chở sau đầu nàng, cho dù đang ở trong bóng tối, cũng có thể nhìn ra được chữ xuyên (川) nhăn ở giữa mày nàng.

Nhưng Úc Triệt không có quở trách cô.

Thanh âm Lâm Tri Dạng lười nhác lại nhẹ nhàng chậm rãi, "Vừa rồi không phải là tức giận sao?"

"Không có."

"Không có nha." Lâm Tri Dạng cười khẽ, dùng chóp mũi âu yếm mà cọ vào chóp mũi của nàng, hướng dẫn từng bước: "Đó chính là ghen đó."

"Cũng không có ghen." Úc Triệt quả quyết nói.

Không nghĩ tới nàng lại trả lời chắc như đinh đóng cột vậy, theo Lâm Tri Dạng mà nói có bao nhiêu giấu đầu hở đuôi.

"Vậy sao mà phản ứng lớn như vậy hả?"

Chỉ nhìn một dòng tin nhắn không đầu không đuôi, liền chắc chắn cô là loại người này, hay là nói, Úc Triệt muốn mượn nó để xem cô có phải là loại người này hay không. Còn lật lại nợ cũ, lấy chuyện lần trước Lâm Tri Dạng nửa đêm rời đi tính sổ với cô.

Này hoàn toàn không giống chuyện Úc Triệt sẽ làm.

Bị cô gần trong gang tất mà áp sát vào cửa, Úc Triệt buồn bực vì sự ngang ngược của cô, cái gáy được tay trái Lâm Tri Dạng cẩn thận che chở, từng cái vuốt ve dịu dàng khiến nàng không thể tức giận nổi.

Sườn eo đồng thời bị đối phương giam chặt trong vòng tay, tư thế này khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng mà giãy dụa cũng không có kết quả.

Hàng mi dài của nàng khe run, đôi mắt xưa nay lãnh đạm ở trong bóng tối nhìn tia sáng thuộc về mình, cắn chặt môi dưới, như muốn nói, tôi chỉ xấu hổ thay cho em, cảm giác mình không được tôn trọng mà thôi.

Không có tức giận, càng không có ghen.

Tôi cũng không có tư cách gì.

Mới vừa hé miệng chưa kịp nói tiếng thứ hai, người kia liền lợi dụng thời cơ luồn lách qua hàng môi hé mở, ngăn chặn hết những lời không muốn nghe.

Hơi thở nóng bỏng thiêu đối Úc Triệt, vô thức mà ngẩng cao đầu, nàng nghe thấy tim mình và Lâm Tri Dạng đang đập cực kỳ nhanh, máu nóng từ l*иg ngực sôi trào chảy ra, lan khắp cơ thể.

Lưng tựa trên ván cửa lạnh lẽo, toàn thân lại nóng ran, vừa mới trở về còn có chút lạnh, giờ đây trán lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Bàn tay trên đặt trên thắt lưng nàng của Lâm Tri Dạng lúc mạnh bạo lúc nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn, Úc Triệt bị ép thừa nhận, thỉnh thoảng phát ra những thanh âm nhỏ vụn.

Trong bóng tối, Lâm Tri Dạng dừng lại, nghe thấy tiếng thở dốc kiềm chế của Úc Triệt, khàn khàn giọng bên tai của nàng hỏi, "Làm không?"

Mặt đỏ ửng còn chưa kịp tách ra, khoảnh khắc này lại được hỏi lên giường không, cũng may khi nãy nàng còn chưa bật đèn. Nhớ tới chính mình áp đặt danh người xấu lên người Lâm Tri Dạng, hiện tại như là gậy ông đập lưng ông.

Quá xấu hổ làm lời nói của Úc Triệt vô lực lại đáng thương, "Không được nói với tôi mấy lời thô tục này."

Nàng không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng rõ ràng cảm nhận được Lâm Tri Dạng đang cong khóe môi lên, trong thanh âm ngập tràn ý cười, "Cứ nói đó."

...

Nửa tháng không gặp, Lâm Tri Dạng muốn nàng đến lợi hại, vừa mới bắt đầu liền không khống chế được lực đạo.

Úc Triệt giỏi chịu đựng cũng không chống đỡ nổi, bị cô mạnh bạo mà kêu lên: "Đau."

Trước đây nàng chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trong chuyện này, thoải mái hay khó chịu đều tuyệt nhiên chưa từng mở miệng, sau này lại bị Lâm Tri Dạng từng bước dạy dỗ thành như vậy.

Không có trả lời, sự thương tiếc cùng cảm giác tội lỗi đều dồn hết vào hành động của Lâm Tri Dạng, kiên nhẫn cùng dịu dàng lúc sau của cô gần như đem cả dòng sông băng đun sôi ùn ục.

Vào giây phút cuối cùng, Úc Triệt bất ngờ giữ lấy má trái của Lâm Tri Dạng cắn thật mạnh một cái, mới cam tâm tình nguyện ngã xuống giường.

Nhắm mắt lại từ từ hồi phục.

Trợ thủ đắc lực cánh tay của Lâm Tri Dạng mỏi nhừ, không hề phòng bị bị nàng đánh lén, lập tức ngẩn người, đầu tiên là cười hỏi "Sao thế", sau lại nghĩ đến lần trước bởi vì Úc Triệt chạm vào lego của cô mà cắn người ta, bừng tỉnh ngộ, "Úc lão sư này có tính là quân tử trả thù mười năm chưa muộn không ạ?"

Cô cho rằng Úc Triệt còn ghi sổ đêm đó.

Nghe vậy, nàng mở mắt ra, ánh mắt lúc này cũng hơi ngấn nước lấp lánh sáng lên, Úc Triệt đầy ẩn ý nhìn cô, im lặng không nói gì.

Lâm Tri Dạng nghĩ nàng ngầm thừa nhận, "Được rồi, chúng ta bây giờ đánh trực diện đi, sau này không cho lại đánh lén."

Không tiếng động khẽ thở dài, Úc Triệt "ừ" một tiếng.

Lâm Tri Dạng ở trên người nàng hồi phục đủ rồi, "Em đi tắm đây."

Úc Triệt lại dùng ánh mắt vừa rồi nhìn cô, Lâm Tri Dạng lúc này ngầm hiểu, bán tính bán nghi nói: "Em bị chị cắn bị thương rồi, đau quá, tối này không chạy được đâu."

Cười nhạt một tiếng, Úc Triệt dời mắt, đẩy cô ra nói: "Nặng muốn chết."

Trước khi ôm gối đi ngủ, Lâm Tri Dạng thấy Úc Triệt dựa vào đầu giường cài báo thức, "6 giờ?"

"Ừm, sáng mai 8 giờ có tiết." Úc Triệt nhàn nhạt nói: "Em cứ ngủ đi."

"Được rồi." Lâm Tri Dạng đặt gối đầu xuống, được một tất lại muốn tiến một thước hỏi: "Hôm nay không có hôn ngủ ngon sao?"

Úc Triệt bình tĩnh mà đem di động đặt trên tủ đầu giường, giống như căn bản không nghe được câu kia, lãnh đạm mà nghiêng người đi, để lại cho Lâm Tri Dạng một bóng lưng mảnh khảnh.

Trở mặt liền không biết người, hiện tại mới giống Úc lão sư.

Lâm Tri Dạng rảnh rỗi, mở nhóm chat trên wechat, nhắn: [Điều đầu tiên, không được gọi tớ là cục cưng, về sau phải gọi thẳng tên Lâm Tri Dạng; Điều thứ hai, đề nghị các ngài dùng từ văn minh, về sau làm ơn hãy dùng từ "chơi" thay vì "làm". Điều thứ ba, ngủ ngon.]

Minh Tiêu Kiều: [Được, cục cưng.]

Văn Tử: [Rất có cố gắng, bà dà văn minh.]

Chu Ngọc: [Cầu cho cậu làm không được.]

...

6 giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Úc Triệt liền lập tức vươn tay tắt đi, rèm cửa dày chắn hết ánh sáng bên ngoài, nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt đang say ngủ của Lâm Tri Dạng, chỉ từ hình dáng và tiếng hít thở nhẹ nhàng, ảo giác cho rằng người bên gối ngoan ngoãn nghe lời.

Mái tóc xoăn dài của Lâm Tri Dạng xù lên, giống như chú sư tử nhỏ, Úc Triệt nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu cô. Bởi vì trong lòng nàng biết rõ, người trước mắt ngoan ngoãn đều là giả, người này trong xương cốt tựa như sư tử, điên cuồng lên thì không ai chống đỡ nổi.

Đánh thức cô liền sẽ tự gánh lấy phiền phức.

Úc Triệt đơn giản đi rửa mặt sau đó trang điểm nhẹ nhàng, trộm dùng son môi của Lâm Tri Dạng, lặng yên không tiếng động mà rời khỏi phòng.

*

Quán bar chật cứng người, tiếng nhạc xập xình bên tai, Lâm Tri Dạng đứng im lướt một vòng tìm vị trí bọn Minh Tiêu Kiều.

"Người bận rộn, cuối cũng cũng chịu ra ngoài rồi sao."

Trước đây Lâm Tri Dạng bận rộn viết sách, không để ý đến chuyện bên ngoài, hơn hai tháng cũng không gặp các cô ấy một lần, thẳng đến sinh nhật Minh Tiêu Kiều hôm đó, cô mới nể tình đi qua một chuyến.

"Dù bận thế nào tớ cũng không thể không ra ngoài cùng các cậu đúng không!" Không cần biết thành tâm hay không, Lâm Tri Dạng mở miệng liền nói.

Văn Tử đập bàn, ra vẻ ngang ngược: "Cút ngay, cậu mau thành thật khai báo cho tớ, tối qua đi đâu?"

"Ở nhà đó, tớ còn có thể đi đâu." Lâm Tri Dạng diễn đến không chê vào đâu được: "Đi dạo vài bước liền về nhà."

Chu Ngọc giơ ngón giữa, hỏi: "Hẹn hò phải không?"

Minh Tiêu Kiều tuy không có hùa theo, nhưng lại mười phần mong chờ Lâm Tri Dạng bị lộ sơ hở.

Lâm Tri Dạng chột dạ, đỡ trán cười: "Sao có thể chứ, tớ giống bộ dạng người thoát kiếp FA sao?"

Mọi người không nghĩ ngợi: "Giống!"

"..."

Cùng Úc Triệt ở bên nhau lâu như vậy chưa từng bị phát hiện, tối hôm qua tình cảm chỉ mới ấm lên một chút xíu, liền bị lộ sao?

Biết rõ không thể nhiều lời, một khi Minh Tiêu Kiều cảm thấy hứng thú với chuyện tình yêu của cô, thuận tay tra khảo, khó để cô ấy không tò mò lần theo manh mối, nếu lỡ phát hiện mình đem người chị đáng kính của cô ấy lừa đi thì chết tươi.

Cô không nghĩ sẽ tìm phiền phức đến cho Úc Triệt.

Ưu nhã liếc mắt, Lâm Tri Dạng lấy lui làm tiến: "Vậy cũng phải có đối tượng mới được chứ, tớ mỗi ngày ngoại trừ gặp các cậu thì đều ở nhà, đối tượng ở đâu ra?"

Minh Tiêu Kiều khoát vai cô, khua tay múa chân: "Ở đây nhiều người nè."

Lâm Tri Dạng chắp tay lại, cung kính cười: "Xin nữ thí chủ hãy buông tha tiểu tăng."

Trời đêm ngựa xe như nước, ánh đèn neon lập lòe chớp tắt, Úc Triệt cầm ly sữa nóng dựa vào cửa sổ nhìn xuống mặt đường, một lúc lâu sau, mới lấy lại tinh thần.

Lâm Tri Dạng hiện tại đang làm gì nhỉ, có lẽ là cùng đám bạn "xấu" chơi game. Nói chung, cách thời gian cô đi ngủ còn rất xa.

Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của cô lúc tốt lúc xấu, đều không phải là một thói quen tốt.

Úc Triệt trước đây từng muốn chỉnh cho Lâm Tri Dạng, sau lại phát hiện, khi cùng cô ở bên nhau, bản thân mình còn khó bảo toàn huống chi chỉnh cho cô.

Đặt trên bàn gỗ là hai cuốn sách cùng bìa, màu xanh sẫm thuần sắc, chữ viết tay <Đệ tứ mạc>. Một cuốn mới tinh, một cuốn khác đã được kẹp sách đánh dấu ở hai phần ba.

Úc Triệt mở trang tiêu đề ra, đã vô số lần nhìn câu nói trên kia "cùng người trong lòng bạn, cùng nhau đi dạo phố".

Ở mỗi cuốn sách của Lâm Tri Dạng, trang tiêu đề đều sẽ viết rõ là về người nào đó, trước đây có mẹ, có thầy cô, có bạn bè. Nhưng cuốn sách này lại không có viết thẳng tên một ai, Úc Triệt cũng đoán được là cô viết cho nàng.

Nàng đã xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng suy nghĩ rất nhiều, nên hôm đó ở trước mặt Lâm Tri Dạng mới có thể bình tĩnh như vậy.

Cùng theo câu đó, cũng là nét chữ xinh đẹp của Lâm Tri Dạng, "Mãi mãi yêu chị, Dạng".

Mãi mãi của cô là bao xa?

Úc Triệt lật cuốn sách đến trang mà nàng không đủ dũng khí để đọc tiếp, ngày 9 tháng 10 năm ngoái, là ngày nàng gặp Lâm Tri Dạng.

Nàng muốn biết, Lâm Tri Dạng ghi lại ngày đó như thế nào, nhưng đối với nàng mà nói, đó là một ngày binh hoang mã loạn*.

*Binh hoang mã loạn (兵荒马乱): rối loạn; hoảng loạn;

Ngày hôm đó ánh mắt Lâm Tri Dạng nóng rực mà nhìn nàng, thời điểm nắm lấy tay nàng, sức lực rất lớn.

Mà Úc Triệt khi đó nghĩ thầm, người này so với ảnh chụp còn muốn xinh đẹp hơn.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<