Chương 6

Nhưng rõ ràng...trước đó tôi đã nói với hắn bệnh này của tôi không nghiêm trọng, là do tôi dùng băng vệ sinh không chất lượng nên mới bị dị ứng.

Lúc đó hắn rất đau lòng, ôm tôi nói sau này sẽ mua cho tôi thứ tốt nhất để dùng.

Ngay từ đầu tôi không muốn để ý đến những thứ này, nhưng thành tích thi thử được công bố, mà điểm của tôi không được như ý nguyện.

Không cần nghĩ cũng biết đây là vì bị Quý Uyên ảnh hưởng.

Tôi không phải là một người có thói quen để lộ cảm xúc ra mặt.

Từ những ngày đầu tiên Quý Uyên dẫn đầu đám học sinh bao lực học đường với tôi, tôi chưa từng tỏ ra yếu thế trước mặt bọn họ.

Nhưng chỉ có mình tôi biết.

Mỗi khi Quý Uyên mang theo nụ cười như ác ma tới gần tôi, trong lòng tôi đều đang gào thét tuyệt vọng, hét đến khàn cả giọng hỏi tại sao.

Nhưng tôi hiểu rõ, dù có thật sự thốt ra thì thứ tôi nhận lại chẳng qua là thêm một lần nhục nhã nữa thôi.

Quý Uyên sẽ không nói cho tôi biết.

Hắn thích nhất là thấy dáng vẻ tôi bị đau khổ dằn vặt mà không biết lý do tại sao mình phải chịu đựng những chuyện như thế.

Tôi càng thống khổ thì hắn lại càng sung sướиɠ.

Mà hiện tại, hắn lại có thêm một cách để sỉ nhục tôi.

Lời đồn càng truyền càng lan xa, hôm đó kết thúc tiết tự học buổi tối, tôi bị ba tên nam sinh có dáng vẻ côn đồ chặn lại trong nhà xe.

Bọn họ xô đẩy tôi, vừa cười vừa trêu đùa: "Ê con đĩ, tao nghe nói một lần ngủ với mày chỉ cần 300 tệ thôi đúng không?"

"Tao cho mày 300 tệ, mày cho tao kiểm hàng đê."

"Thôi bỏ đi mày, nó bị bệnh đấy mày không sợ bị lây à."

Mấy câu trêu đùa kia lọt vào tai tôi, làm đầu óc tôi nổ tung như muốn vỡ nứt, tròng mắt sung huyết đỏ bừng.

Trong tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngược sáng tới rồi dừng lại trước mặt tôi.

Mấy tên nam sinh kia tự giác lui về sau một bước.

Quý Uyên cười một cái, cúi người cuộn mấy tờ tiền giấy lại rồi nhét vào cổ áo tôi.

Hắn dùng mu bàn tay vỗ mặt tôi: "Nghiên Nghiên à, sao em rẻ tiền vậy, bán thân mà chỉ lấy mấy đồng thế thôi à?"

Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy giọng nói của Quý Uyên rất dễ nghe, là cảm giác du dương chỉ thiếu niên mới có.

Nhưng bây giờ nghe lại chỉ thấy chối tai.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cách tầm mắt nhập nhoạng không rõ nhìn về phía hắn, dưới ánh mắt tràn đầy trào phúng của Quý Uyên, tôi hé miệng, cơ thể đổ về phía trước.

Nhìn qua, tựa như muốn cầu xin một nụ hôn của hắn.

"Như vậy đã chịu thua rồi, Tống Nghiên, em thật đúng là đê tiện---"

Ánh mắt Quý Uyên khẽ động, hắn một bên tiếp tục nói móc tôi, một bên cúi đầu xuống dường như muốn hôn tôi---

Khoảnh khắc tôi hung ác cắn vào cổ hắn, đột nhiên có một niềm vui dữ dội trào dâng trong lòng.

"Tống Nghiên!!!"

Lúc tôi bị Quý Uyên dùng sức đẩy ra thì đầu lưỡi đã nếm được vị máu tươi.

Quý Uyên che vết thương trên cổ lại, dùng một ánh mắt căm thù lạnh như băng nhìn tôi: "Cô điên rồi đúng không?"

Trong đôi mắt hắn phản chiếu ra bộ dạng của tôi bây giờ.

Tóc tai rối bời, miệng máu đỏ tươi, có mấy giọt máu chảy ra từ khóe môi, từng giọt từng giọt rơi xuống áo đồng phục.

Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi bò dậy từ mặt đất, nhìn chằm chắm hắn nói: "Mục đích cậu dằn vặt tôi không phải chính là muốn như vậy sao?"

"Cậu trăm phương ngàn kế làm những thứ đó, không phải là muốn ép tôi phát điên sao?"

Quý Uyên gắt gao nhìn tôi một lát, bỗng nhiên phụt cười.

"Nghiên Nghiên, em nghĩ cái này mà đã là dằn vặt?"

"Anh làm như vậy là đang giúp em đấy."

Giúp tôi?

Tôi nhìn hắn một cách khó hiểu, Quý Uyên đi tới giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi.

Bàn tay dính đầy máu của hắn cũng thuận thế mà nhuộm đỏ mặt mày.

Hắn ghé vào tai tôi nói khẽ: "Tống Nghiên, anh đang giúp em chuộc tội."

Chuộc tội.

Tôi thì có tội gì?

Tôi nhìn hắn, cười rất tươi: "Quý Uyên, sai lầm lớn nhất của tôi chính là đồng ý quen với cậu."