Chương 22: Khẩu giao (BJ), liếʍ huyệt

Đặng Chi hỏi: "Ăn xúc xích hiệu gì mà to đến mức có thể nhét vào trong miệng vậy?"

Thư Đồng cố ý nói: "Xúc xích hiệu Đường Hân."

"Hiệu Đường Tâm? Chưa từng nghe qua." Trước khi Đặng Chi rời đi, dặn dò một tiếng, "Mới vừa ăn xong BBQ lại ăn, cẩn thận béo lên."

Đường Hân ra sức đẩy mông, nghịch ngợm ra vào trong miệng Thư Đồng.

"Ưm ưm ưʍ. . ." Thư Đồng nuốt nhả côn ŧᏂịŧ, má phồng lên và xẹp xuống, không lâu sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra trong khoang miệng cô, mùi vị nồng đậm lan tỏa.

"Ăn xúc xích có ngon không?" Ngón tay Đường Hân đặt trên môi cô, không cho phun ra.

Mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngon, mặn chát tanh nồng, nhưng lại thuộc về Đường Hân nên cô có thể chấp nhận được.

Lần này, miệng và dạ dày của cô đã bị anh xâm chiếm.

Nghĩ rằng anh sẽ buông tha cho mình, Đường Hân lật cô lại, mở chân ra giữ bên eo cô, hai tay kẹp chặt ngực đầy đặn, côn ŧᏂịŧ vừa phát tiết nhét vào khe hở đó, ma sát trước sau.

Rút ra cắm vào vài lần, côn ŧᏂịŧ lại hừng hực, sưng lên nhiều lần đâm mạnh vào ngực cô.

Thư Đồng nằm trên tấm chiếu, trơ mắt nhìn ngực đầy đặn trắng mịn bị véo lại thành một quả bóng, ép chặt côn ŧᏂịŧ ở giữa, giống như qυყ đầυ ra vào quét lên vυ" trắng.

Ngẩng đầu lên thấy Đường Hân hơi híp mắt, hàng mi giống như cánh chim đang vỗ, đôi môi khẽ mở ra thở dốc.

Anh đang tận hưởng cơ thể cô mà cô cũng thích sự đυ.ng chạm của anh.

Trong huyệt ngứa ngáy muốn anh đâm vào.

Nhưng anh lại không đưa nó cho cô, côn ŧᏂịŧ to phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, chất lỏng trắng đυ.c bắn lên mặt cô.

Thư Đồng đứng dậy, vốc nước suối nóng rửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt.

Mùi hương của anh khắp cơ thể, trong huyệt ngứa ngáy khó nhịn, hai chân kẹp lại cọ cọ.

Nhìn thấy Đường Hân mặc quần đùi, Thư Đồng tức giận, nhặt xà phòng lên ném anh: "Bản thân mình sướиɠ xong là đi rồi hả?"

Trúng vào ngực của Đường Hân, nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt có sự bối rối và giận dữ, đột nhiên hiểu ra.

"Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể cho em." Anh cúi xuống, tách ra hai chân trắng của cô, ngón tay vuốt tiểu huyệt bị làm đến sưng đỏ, "Vừa không làm một hồi cái miệng nhỏ đã khép lại, có phải muốn ăn côn ŧᏂịŧ mỗi ngày không?"

Thư Đồng xoay vặn hông nhỏ, thấp giọng nói: "Nhanh lên, ChiChi sẽ nghi ngờ."

Đường Hân cười nham hiểm, trêu đùa hạ thân, khí nóng thở ra, đầu lưỡi mềm mại ấm nóng, linh hoạt liếʍ láp: "Có chỗ nào của em không bị anh làm qua, nói anh nghe."

Đầu lưỡi như có dòng điện xuyên vào huyệt, bắt chước động tác ra vào, tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ vào miệng anh.

"A. . ." Thư Đồng khẽ run, giống như con mèo nhỏ, đôi chân thon dài ôm lấy đầu Đường Hân, những ngón chân như ngọc trai cuộn lại, hai tay xoa nắn bầu vυ" của mình.

Có phải cô quá nhạy cảm không, hoa hạch bị liếʍ thoải mái đến mức không thể tả, giống như có hàng vạn con kiến đang bò, ngày càng ngứa ngáy.

"Sao không trả lời anh, có phải bị anh làm sướиɠ?” Giọng nói Đường Hân không rõ, môi lưỡi siết chặt hoa hạch của cô, răng nanh cắn nhẹ, buộc cô trả lời.

Thư Đồng ậm ừ vài tiếng, trong cơ thể bắt đầu đạt cảm giác cao trào, cơ thể run rẩy dữ dội, tiểu huyệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng, xối lên gương mặt đẹp trai của Đường Hân.

Bên bể nước suối nóng, hai thân thể đan xen vào nhau, đầy mùi hương dâʍ ɖu͙©.

Phải mất một lúc sau, Đường Hân mới buông tha cô, khuôn mặt đẹp trai vẫn dính dâʍ ɖị©ɧ, khi cười rộ lên, lúm đồng tiền óng ánh trong suốt.

Thư Đồng cầm khăn lau mặt cho anh: "Hài lòng rồi thì đi nhanh lên."

Đường Hân vẫn thấy chưa đủ, hôn nhẹ lên môi cô.

Thư Đồng đưa mắt nhìn hàng lang, xác định ngoài cửa không có ai, gọi Đường Hân sau lưng: "Đi"."

Hai người lén lút đi ra khỏi cửa, ngay sau đó, gặp một khuôn mặt quen thuộc rẽ tới.

Thì ra là hũ nút Lưu Dục.

Phản ứng đầu tiên của Thư Đồng là trốn vào phòng nhưng bị Đường Hân chặn lại.

Lưu Dục mặc quần bơi, khăn tắm để trên vai, nhìn hai người không nói lời nào rồi đứng yên.

Im lặng, im lặng, không ai nói gì, một bầu không khí khó xử lan tỏa.

Đường Hân ném ánh mắt sắc bén, níu khuỷu tay kéo Thư Đồng rời đi.

Lưu Dục ngơ ngác nhìn họ, chiếc khăn trên tay rơi xuống quên cả nhặt lên.