Chương 216: Anh cần bác sĩ tâm lý

"Em ở nhà họ Nguyễn…."

An Diệc Diệp vừa trả lời dứt câu thì tim đập thình thịch.

Cô đã nói dối Khúc Chấn Sơ…

Vừa nghe điện thoại vừa chột dạ nên An Diệc Diệp lo đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Một lát sau, Khúc Chấn Sơ bình thản cất giọng.

"Vậy sao? Anh còn tưởng em đang ở bên ngoài."

An Diệc Diệp nghe thấy thế càng thêm chột dạ.

Nhưng nếu hôm nay cô ấy không đến và không mua được khu này thì cô nhi viện không thể xây được.

"Không có..."

Cô nhỏ giọng đáp rồi nhanh chóng chuyển đề tài.

"Em không có chuyện gì đâu, anh cứ lo công việc đi, em đợi anh về."

Khúc Chấn Sơ nói: "Uhm."

An Diệc Diệp cúp máy nhưng vẫn cảm thấy thái độ của Khúc Chấn Sơ hơi lạ.

Đang nghĩ ngợi, thì Mai Ấn Cầm từ trong nhà đi ra.

"Xong chưa? Ký tên được chưa."

"Được rồi."

An Diệc Diệp nhanh chóng đè nén sự bối rối trong lòng, đi theo Mai Ấn Cầm vào nhà.

Thảo luận chi tiết được tiếp tục đến tận chiều tối mới hoàn thiện.

Chủ hộ ký tên xong hài lòng nhìn họ.

"Có thể xây ô nhi viện cũng là tâm ý của chúng tôi, như vậy thì những căn phòng ở đây sẽ không bị bỏ phí.”

An Diệc Diệp nhìn ra thiện tâm của đối phương nên gật đầu nói: "Chúng tôi nhất định sẽ quản lý tốt cô nhi viện.”

"Uhm, ngày nay hiếm có cặp vợ chồng trẻ nào cùng nhau làm từ thiện như thế này.”

Đối phương cười cười nhìn An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm: "Hai người nhất định sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc.”

An Diệc Diệp sửng sốt, có chút quẫn bách nói: "Không, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi.”

Đối phương xua tay, hoàn toàn không tin vào lí do thoái thác của An Diệc Diệp.

"Tôi hiểu mà, bây giờ những người trẻ hay ngượng ngùng như vậy đó."

An Diệc Diệp xấu hổ cười cười, nói: “Không còn sớm nữa, nếu công việc cụ thể đã chốt rồi thì chúng tôi về nhé.”

Cô vừa nói vừa đứng dậy, đi ra ngoài.

Chủ nhà nhiệt tình đuổi theo:"Hai người đi đường cẩn thận nhé."

"Tôi biết rồi."

An Diệc Diệp đáp lại bằng một nụ cười.

Nhưng khi đẩy cửa ra, nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Sắc trời đã tối, ánh nắng cũng nhạt màu.

Một bóng người cao lớn đứng bên cạnh xe ngoài cửa, chẳng khác nào một bóng ma trực tiếp bao phủ lấy An Diệc Diệp.

Bên tai vang lên tiếng ầm ầm.

An Diệc Diệp nhìn người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm.

Trong lòng dấy lên sự kinh hoàng trước nay chưa từng có.

Cô liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, mỉm cười một cách khó khăn.

"Khúc Chấn Sơ… Anh, sao anh lại đến đây?"

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi.

Cô vẫn không sao hiểu được, Khúc Chấn Sơ vừa mới gọi điện thoại cho cô sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa vừa rồi trong điện thoại, cô còn khẳng định chắc chắn với anh rằng mình đang ở nhà họ Nguyễn…

Sắc mặt u ám của Khúc Chấn Sơ khiến người ta cảm nhận được từng cơ bắp trên người anh đang căng cứng, chực chờ phát nổ.

Anh ta âm trầm nhìn chằm chằm Mai Ấn Cầm một lúc lâu mới quay sang nhìn An Diệc Diệp.

Ngay lúc An Diệc Diệp còn tưởng rằng mình sắp nổ tung thì anh đột nhiên cười.

"Anh đến đón em về nhà."

Anh đi tới, vừa lại gần, cơ thể anh bất ngờ tung cước.

Chờ An Diệc Diệp phản ứng kịp thì anh đã đấm Mai Ấn Cầm té xuống đất!

Cơ mặt của Khúc Chấn Sơ gần như biến dạng, anh lôi Mai Ấn Cầm dậy đánh tới tấp.

Mỗi lần tiếng đánh đấm vào cơ thể vang lên.

Là mỗi lần An Diệc Diệp rùng mình.

"Khúc Chấn Sơ, anh đừng đánh nữa!"

Cô xông tới chụp tay Khúc Chấn Sơ lại.

Anh đột ngột quay đầu lại, ánh mắt như nhìn thấu nội tâm An Diệc Diệp.

"Chẳng phải em nói mình đang ở nhà họ Nguyễn sao?"

"Chẳng phải em đã hứa là sẽ không đi lung tung sao?"

"Bây giờ em đang làm gì ở chỗ này?"

Ba câu hỏi liên tục ấy như đấm thẳng vào tim! Làm cho An Diệc Diệp chột dạ nói không nên lời.

"Em, em chỉ là…"

Không đợi cô tìm lựa lời giải thích, Khúc Chấn Sơ đã quay lại đánh nhau với Mai Ấn Cầm tiếp.

Mai Ấn Cầm cũng phản ứng rất nhanh và bắt đầu đánh trả.

Nhưng anh ta đâu phải là đối thủ của Khúc Chấn Sơ nên cơ thể nhanh chóng bầm dập còn mặt mũi thì bê bết máu.

An Diệc Diệp vội vàng xông lên.

"Khúc Chấn Sơ! Anh đừng đánh nữa!"

Khúc Chấn Sơ mắt điếc tai ngơ, hai mắt đỏ lên.

An Diệc Diệp quýnh quáng trong lòng, vội nhào vào giữa hai người.

"Đừng đánh nữa!"

Mai Ấn Cầm thấy cô liền vội thu tay.

Hai mắt Khúc Chấn Sơ long sòng sọc nên hoàn toàn không thấy An Diệc Diệp đang ở trước mặt, cứ thế đánh thẳng tay.

Nắm đấm đánh thẳng vào thái dương của An Diệc Diệp, đánh văng cô.

Khúc Chấn Sơ rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt của cô, cuối cùng anh cũng nhận ra.

Anh kinh ngạc nhìn tay mình, không ngờ anh lại thật sự ra tay đánh An Diệc Diệp động thủ.

Mai Ấn Cầm thấy vậy, mặt biến sắc.

"Diệc Diệp!"

Anh vội vàng chạy tới và đỡ An Diệc Diệp đứng lên.

An Diệc Diệp cảm thấy hơi choáng váng, đầu đau như xé, cảm thấy buồn nôn.

Đây là triệu chứng chấn động não nhẹ.

Cô nhíu mày, khó khăn cất tiếng.

"Em… Em không sao…."

Khúc Chấn Sơ nghe thấy vậy, đột nhiên có phản ứng.

Anh ta giật mình chạy tới, đẩy Mai Ấn Cầm ra, ôm lấy An Diệc Diệp.

"Em sao rồi? Có đau không? Anh xin lỗi…”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Diệc Diệp, anh chỉ muốn tự sát cho rồi.

Sao anh có thể đánh An Diệc Diệp chứ?

"Anh xin lỗi… Rất xin lỗi em…"

Khúc Chấn Sơ không ngừng xin lỗi.

An Diệc Diệp nhíu mày, cảm giác đầu óc như loạn hết cả lên.

"Em không sao…"

Anh cúi đầu hôn lên An Diệc Diệp, thậm chí còn không dám hôn mạnh.

Anh cẩn thận bế cô lên quay lại, lảo đảo đi lại phía chiếc xe.

Anh vừa đi vừa trấn an.

Không biết là đang nói với An Diệc Diệp hay tự nói với chính mình nữa.

"Anh đưa em đến bệnh viện ngay, em đừng sợ."

Mai Ấn Cầm đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn theo xe của Khúc Chấn Sơ nhanh chóng rời đi, anh ta cau mày rồi đuổi theo.

Chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại trước cổng bệnh viện, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng động đáng sợ trong đêm khiến mọi người giật mình.

Khúc Chấn Sơ cẩn thận bế An Diệc Diệp ra khỏi xe, bước chân vội vàng với vẻ hoảng sợ mà anh chưa từng có trước đây.

"Bác sĩ đâu?"

Anh vọt vào, cản một bác sĩ lại rồi ngang ngược bế An Diệc Diệp đi vào.

An Diệc Diệp cau mày, cô cảm thấy không thoải mái.

Nhưng thấy dáng vẻ bối rối của Khúc Chấn Sơ, cô liền giữ tay anh lại.

"Em không sao."

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ngập tràn sự đau khổ và hối hận.

"Anh xin lỗi, là lỗi của anh."

Anh cẩn thận bế An Diệc Diệp vào phòng khám.

Sắc mặt của người đang nằm trên giường vẫn còn tái nhợt.

Khúc Chấn Sơ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, hối hận xoay người, dựa vào tường.

Anh ủ rũ đứng, sự áy náy và hối hận dày đặc đang bao trùm lấy anh.

Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ lấy điện thoại di động ra và gọi cho trợ lý của mình.

"Chiết Lam, tôi nghĩ, tôi cần một bác sĩ tâm lý."