Chương 236: Đáng tiếc sau này không có nữa

Chạng vạng tối.

Quản gia lại cúp máy điện thoại của nhà họ Nguyễn, từ chối yêu cầu của bà Nguyễn.

Có thể nhiều lần từ chối nhà họ Nguyễn như thế, có lẽ chỉ có mình Khúc Chấn Sơ dám làm.

Ông ta lo lắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ tầng ba.

Từ sau khi An Diệc Diệp đi, đã ba ngày Khúc Chấn Sơ không rời khỏi lâu đài cổ, cũng không ăn bất cứ thứ gì.

Chuyện trong công ty, đa số đều được anh xử lý xong, công việc cần thiết đều được điều khiển trong phòng sách. Mỗi ngày, hầu hết thời gian, anh đều dùng để trị bệnh.

Nhưng cho dù như vậy, không ăn cơm trong một thời gian dài, cơ thể làm sao mà chịu được?

Quản gia nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lên lầu nhìn xem.

Ông ta đi tới tầng ba, gõ cửa phòng sách.

Đợi thật lâu, rốt cuộc cửa mới mở ra.

Quản gia nhìn bác sĩ Trương trước mặt, hỏi: "Cậu chủ đâu?"

Bác sĩ Trương chỉ vào bên trong.

"Bây giờ vừa mới kết thúc đợt trị liệu, tôi chuẩn bị về nhà trước một chuyến, ngày mai lại tới. Ông hỗ trợ chăm sóc cho cậu Khúc. Nếu có vấn đề gì, nhớ báo cho tôi biết."

"Làm phiền bác sĩ Trương rồi."

Quản gia tiễn ông ta đi, sau đó mới đi vào.

Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng bị cấm.

Chỉ thấy trên bàn leo lét một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ.

Một bóng người màu đen ngồi trên ghế sô pha, cơ thể ngửa ra sau, tình trạng kiệt sức mà nhắm mắt.

Quản gia vừa đi tới gần, là có thể thấy mồ hôi trên người anh, ngay cả sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.

Mấy hôm nay, mỗi lần ông ta tìm tới Khúc Chấn Sơ, đều nhìn thấy dáng vẻ này.

Nhưng cho dù là bao nhiêu lần, ông ta vẫn cảm thấy kinh sợ.

Bác sĩ Trương và cậu chủ trị liệu thế nào, không ai biết cả, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cũng có thể đoán được ít nhiều.

Vậy mà có thể làm cho Khúc Chấn Sơ trở nên chật vật như thế, quá trình trị liệu nhất định rất đau khổ.

Quản gia đứng bên cạnh một lúc, đương chuẩn bị lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền mở mắt ra.

"Chuyện gì thế?" Giọng nói của anh có hơi khàn, còn mang theo cảm giác mệt mỏi cực kỳ.

Quản gia vội vàng gật đầu.

"Nhà họ Nguyễn lại gọi điện tới, bà Nguyễn muốn nói chuyện với cậu. Có điều theo yêu cầu trước đó của cậu, tôi đã tìm một cái cớ từ chối qua loa. Nhưng thế này cũng không phải cách."

Dựa theo tính tình của cái vị nhà họ Nguyễn kia, có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, sẽ vội vàng tìm tới cửa.

Đến lúc đó, cho dù muốn trốn cũng không thoát.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, mi tâm xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với bà ấy."

Quản gia trầm ngâm một lúc, vẫn nói: "Cậu chủ, đã ba ngày cậu không ăn cơm rồi. Tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn. Cậu dùng cơm đã, đừng để làm cho cơ thể mình suy sụp."

"Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi."

Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.

Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thϊếp đi rồi không.

Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.

Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: "Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi."

Quản gia thở dài một hơi.

"Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?"

"Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm..."

Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.

Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.

Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?

Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.

"Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt."

Đêm khuya.

Khúc Chấn Sơ lại bừng tỉnh trong cơn mơ lần nữa.

Anh nhìn thấy An Diệc Diệp hờ hững với anh, nắm tay người khác, ôm lấy người khác, hôn môi người khác trong mơ.

Trái tim anh như bị dao khoét, như là sắp chết.

Cho dù mình quỳ xuống cầu xin cô, An Diệc Diệp vẫn bỏ anh lại đằng sau.

Toàn bộ những lời anh nói ngày đó với An Diệc Diệp lại quay về người anh.

Trái tim anh đau như muốn chết đi.

Ngước mắt lên, hít lấy từng hớp không khí.

Khóe mắt không nhịn được mà rịn ra nước mắt, trái tim run sợ nhìn trần nhà, vẫn còn lưu lại nỗi đau như bị xé rách.

Đau tới không muốn sống nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang kêu gào.

Mồ hôi lăn xuống từ thái dương anh, dính ướt lọn tóc anh.

Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, vẫn không làm dịu đi bi thương trong lòng.

Từ sau khi An Diệc Diệp rời đi, mỗi đêm anh đều mơ tới An Diệc Diệp.

Giọng nói của cô, ánh mắt của cô, còn có nước mắt của cô.

Không ai biết, anh đã sợ thế nào vào lúc đuổi An Diệc Diệp đi.

Nếu như An Diệc Diệp thất vọng, rời đi thật.

Nếu như cô không đợi được mình trong tám tháng, anh nên làm gì đây?

Nếu như mọi thứ trong mơ đều thành sự thật, anh nên làm gì đây?

Thẻ bạc duy nhất trong tay anh chính là tình yêu của An Diệc Diệp...

Khúc Chấn Sơ siết chặt tay, không dám thả lỏng.

Đây là một trận cờ, một trận cờ không có đường lui.

Đã muộn rồi.

Không biết có phải bị giấc mơ kia ảnh hưởng không, vậy mà lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Khúc Chấn Sơ lại cảm thấy đói.

Trong phòng ăn.

Đầu bếp nữ còn đang dọn đồ vào tủ lạnh.

Cô ấy mở tủ lạnh ra, dọn dẹp những thứ đã hết hạn và những thứ không cần thiết đi.

Đương lấy đồ không cần nữa ra, ngẩng đầu một cái đã thấy Khúc Chấn Sơ đi tới.

Cô ấy sửng sốt một chút, ngay sau đó vui mừng nói: "Cậu chủ, cậu đói bụng à? Bây giờ tôi làm đồ ăn cho cậu ngay."

Khúc Chấn Sơ vừa định nói chuyện, ngay sau đó nhìn thấy có hai cái bánh gato đặt trên bàn.

Bánh gato lớn chừng một bàn tay, bên trên trang trí hoa quả và bơ, lộ ra vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Khúc Chấn Sơ hơi nhíu mày, cảm thấy có chút quen mắt.

"Từ đâu mà có thế?"

Đầu bếp nữ nhìn thoáng qua, dè dặt nói: "Đây là cô An đã chuẩn bị cho cậu chủ một ngày trước khi rời lâu đài cổ."

Khúc Chấn Sơ bỗng ngẩng đầu, trong lòng run lên.

Nhìn đầu bếp nữ một cái, lại cúi đầu nhìn bánh gato.

"Đưa tôi đi."

Đầu bếp nữ nghe xong, vội nói: "Không được đâu cậu chủ. Bánh gato này đã quá hạn rồi, tôi đang chuẩn bị ném nó đi."

Khúc Chấn Sơ lại nhíu mày nói: "Đưa tôi."

Nói xong, anh lập tức nghiêng người, cầm lấy hai chiếc bánh gato trên bàn.

Hai cái bánh màu lam và màu hồng, nhìn thì là chuẩn bị cho hai người.

Khúc Chấn Sơ cầm trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn lại, rồi mở ra giấy gói bên ngoài.

Đầu bếp nữ lo lắng đứng một bên, muốn tiến tới ngăn cản.

"Cậu chủ, bánh này đã quá hạn rồi."

Nhưng Khúc Chấn Sơ mắt điếc tai ngơ, một hơi nhét cả hai cái bánh gato vào miệng.

Đầu bếp nữ trợn mắt, há hốc mồm nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ thả đĩa trong tay xuống, hai cái bánh gato đã bị anh ăn sạch.

"Ngon lắm."

Anh nói một câu.

Ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Đáng tiếc, sau này không có nữa..."