Chương 4: Minh Thành! Tạm biệt.

5:30am

Hải Minh bấm chuông cửa nhà Minh Thành, cất tiếng gọi như mọi ngày

- Minh Thành, mau dậy đi học.

Bỗng cửa mở ra. Người phụ nữ hôm qua xuất hiện với một thân áo sơ mi của Minh Thành. Trên người chằn chịt vết hôn ngân. Dựa người vào thành cửa.

- Minh Thành, chưa dậy. Có lẽ vì đêm hôm qua. Nên hôm nay anh ấy "kiệt sức" rồi. Tôi sẽ nhắn lại.

Gia Mẫn định đóng cửa lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó

- À mà, ông anh à, anh chắc cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ? Đừng ve vãn Minh Thành nữa. Anh ấy nói anh rất phiền.

- Cô nói dối. - Hải Minh tức giận xô nhẹ Gia Mẫn nhưng cô nàng lại cố ý ngã xuống nền đất, tự cào tay mình mấy cái.

Vừa lúc đó, Minh Thành bước ra cửa, quần áo xộc xệch. Thấy cảnh đó anh không nghĩ gì liền đỡ Gia Mẫn dậy. Lên giọng quát.

- Dương Hải Minh, anh đúng là da mặt cũng dày quá rồi. Anh rất phiền. Từ nay anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.

- Minh Thành! Cậu..hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý xô cô ấy. Được thôi, Nếu cậu thấy tôi phiền thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.Tạm biệt.

Hải Minh nói vậy liền xoay người rời đi .

Ngô Minh Thành ôn nhu xoa xoa tay Gia Mẫn.

- Hắn không làm gì em chứ?

- Em không sao. Ngày mai em sẽ về Pháp.- Cô lắc đầu.

- Được rồi, ngày mai anh đi tiễn em. Giờ mau vào ngủ.

7:00am, quán bar Paradise

Hải Minh nằm dài trên bàn, hốc mắt đỏ hoe.

- Thế Anh, tôi đâu có tệ đến mức đó chứ. - Nói rồi cậu gục đầu xuống bàn

- Hải Minh, chẳng phải từ đầu tôi đã nói rồi sao, yêu trai thẳng rất khổ. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người tốt hơn.

Hải Minh lắc đầu, tay quệt nước mắt.

- Không đâu, tuần sau tôi sẽ về lại Úc.

- Không thể nào.

Hải Minh lấy điện thoại ra gọi cho Sion

- Sion cậu mau bán cái nhà vừa mua 4 tháng trước cho công ty bất động sản nào đi, tôi sẽ về Úc.

- Cậu chủ....Người thật sự sẽ về Úc sao?

- Ừ. Tôi hiện tại rất mệt mỏi.

- Tôi sẽ đặt vé máy bay cho cậu.

Chủ nhật, 9:00 sáng, Sân bay

- Được rồi, Gia Mẫn em mau lên máy bay đi. Về tới thì gọi cho anh.

- Minh Thành. Tạm biệt anh.

Thứ hai 7:30am

Minh Thành vội vàng thay đồ, Trong lòng tức giận

- Tên ngốc đó tại sao hôm nay không gọi mình dậy chứ. - Lời nói vừa phát ra bỗng anh nhớ lại gì đó, liền nhếch môi cười chua xót.

Qua nhà bên cạnh gõ cửa. Một khuôn mặt lạ hoắc bỗng chốc hiện ra. Là Sion

- Cậu kiếm ai?

- Anh là ai?

- Ngô Minh Thành sao?

- Phải, anh biết tôi?

Sion tức giận, Tung nắm đấm vào người Minh Thành.

- Cái này dành cho Hải Minh.

- Hải Minh... Làm sao?

- Cậu chủ về nước rồi. Tôi hôm qua chính là thấy hết tất cả. Anh có lẽ bị cô gái đó làm cho mù mắt rồi.

Nói rồi Sion lấy điện thoại ra, bật video quay lại toàn bộ cảnh hôm qua cho Minh Thành xem. Anh ngỡ ngàng, khuôn mặt cứng đờ.

- Về nước? Anh nói vậy là sao chứ?