Chương 8: SAU NÀY CHÍNH LÀ MẸ CỦA TỤI CON

“Thuê cô làm mẹ?”

- Tô Thiển có chút dở khóc dở cười: “Loại chuyện này không thể tuỳ tiện đem ra đùa giỡn được đâu!”

“Chúng con không có đùa giỡn!”

- Cô bé búng tay một cái, sau đó bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Từ trước tới giờ chưa từng nói giỡn, càng không lấy mẹ của chính mình ra để làm trò đùa!”

Bé trai bên cạnh cũng gật đầu mạnh một cái.

“Ba nói chúng con không có mẹ, những người khác đều có mẹ ...”

Nói tới đây, biểu cảm của cô bé trở nên buồn bã, hơi cụp mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa dày che khuất hai con mắt.

“Cho dù bọn con thật sự không có mẹ đi nữa, không lẽ bọn con không thể tìm một người bản thân thích để làm mẹ sao?

Bọn con không thể có mẹ giống như những đứa trẻ khác sao?”

Tô Thiển sau khi nghe hết lời con bé nói, trong lòng liền cảm thấy đầy chua xót, hận không thể lập tức ôm cô bé vào lòng mà nói đồng ý.

“Con không thích người khác, con chỉ thích mình cô thôi!”

- Cô bé nhẹ nhàng kéo tay Tô Thiển: “Con không muốn ai làm mẹ của con hết, chỉ muốn cô làm mẹ của con thôi!”

Lúc này bé trai bên cạnh cũng khẽ ôm lấy cánh tay còn lại của Tô Thiển, như thể đang nói con cũng vậy.



“Cho nên…” - Cô bé ngước mắt nhìn Tô Thiển, ánh mắt tràn ngập sự mong chờ: “Cô có bằng lòng làm mẹ của chúng con không?”

Câu “Cô đồng ý” của Tô Thiển suýt chút nữa thì thốt ra, nhưng tia lí trí cuối cùng còn sót lại đã ngăn được cô.

“Cô cũng rất thích các con, cô cũng đồng ý ở bên cạnh chăm sóc các con nhiều hơn, nhưng mà…” - Cô khó khăn nói tiếp: “Mẹ là một thân phận rất đặc biệt, không có đơn giản như các con nghĩ đâu!”

Cô vẫn chưa quên, hai đứa nhỏ dễ thương này vừa mới nhắc đến ba của bọn chúng.

Trẻ con không hiểu chuyện lời nói không có kiêng kỵ, nếu cô tuỳ tiện nhận lời làm mẹ của người ta, ba của bọn trẻ sẽ nghĩ như thế nào chứ!”

Cô bé dường như vừa nghe liền hiểu ngay ý của Tô Thiển nói, ngay lập tức dùng tay vỗ cái ngực nhỏ của mình tỏ vẻ đảm bảo nói: “Mẹ đừng lo lắng, mẹ chỉ là mẹ của bọn con thôi, không có quan hệ gì với ba hết!

Mẹ chỉ cần ở cạnh bọn con là được!”

.

Tô Thiển thấy cô bé đã bắt đầu mở miệng gọi mẹ, cô có chút bất lực mỉm cười lắc đầu.

Lúc này, cô bé vỗ tay hai cái, lập tức có một ông quản gia râu bạc trắng, ăn mặc theo phong cách Anh Quốc, trên tay cầm một bộ hợp đồng đi vào phòng, cung kính nói: "Đại tiểu thư, hợp đồng mà cô yêu cầu chúng tôi đã soạn xong rồi.”

Cô bé gật đầu nói: "Đưa cho mẹ xem qua đi, chỉ cần mẹ thấy không có vấn đề gì là được.”

Tô Thiển ngơ ngác nhìn tập hợp đồng mà ông quản gia đưa tới, trong lòng suy nghĩ, sao cô không biết cô bé có dặn người làm đi chuẩn bị hợp đồng vậy?



Chẳng lẽ là do cái búng tay của cô bé trước đó sao?

Sau đó, Tô Thiển tâm tình có chút phức tạp nhìn tập hợp đồng ở trước mặt, tất cả điều khoản đều rất nghiêm túc và công bằng, mức lương cao đến đáng kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại cũng là công việc khiến người khác không thể bỏ qua.

"Được rồi!

Cô ký.”

Tô Thiển nhận lấy bút từ ông quản gia, sau đó kí tên vào từng mục.

Từ trước đến giờ Tô Thiển luôn là người quyết đoán và thực tế.

Đối với người cực kỳ thiếu tiền như cô bây giờ, cơ hội kiếm tiền thế này cô không thể nào không nắm bắt.

Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ định nghĩa bản thân là bảo mẫu của bọn nhỏ, trách nhiệm của cô là ở bên cạnh chúng nó, chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của chúng, chỉ là cách xưng hô có chút đặc biệt một chút mà thôi.

Người thuê hài lòng thì cô làm công nhân cũng không cảm thấy lạ.

Hơn nữa cô đã thích bọn trẻ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chúng.

Có thể ở bên cạnh bọn trẻ cô cảm thấy rất vui.

"Tốt quá rồi!”

- Cô bé nhỏ hoan hô một cái, rồi bắt đầu tự giới thiệu với Tô Thiển: "Con là Tư Ngữ Hy, kia là em trai con Tư Triết Hy, sau này cô chính là mẹ của tụi con rồi!”