Chương 1

“Thiếu gia! Đã tìm được tung tích của nhà họ Hoa rồi!”

Lý Nhã Thần vừa nghe xong lập tức xoay ghế lại, nét mặt lạnh lùng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt. Anh hỏi.

“Thật à?”

“Dạ đúng. Nhưng theo điều tra thì họ đều đã qua đời, chỉ còn mỗi cô con gái tên là Hoa Tiểu Hà đang sống cùng ba mẹ nuôi”.

“Điều tra thêm thông tin đi!”

Anh ngồi trầm tư nhớ lại chuyện của 15 năm trước. Ngày gia đình chưa có kinh tế như bây giờ, ba mẹ anh và Hoa gia rất thân với nhau, họ có một cô con gái rất xinh xắn tên là Hoa Tiểu Hà. Ngày đó, họ đã hứa hôn với nhau đợi sau khi anh và Hoa Tiểu Hà lớn lên sẽ cưới nhau.

Anh và cô bé ấy chơi rất thân, cô nhỏ hơn anh tận 5 tuổi.

“Của em này!”

Nhã Thần mỗi khi sang nhà chơi rất hay mua kẹo và bánh cho Tiểu Hà, cô bé rất vui. Ngày đó hai người vẫn chưa hiểu gì về chuyện hôn ước, vậy nên giữa họ chỉ có một tình bạn đơn thuần bền vững.

Sau này, khi lớn lên anh mới biết, cô gái nhỏ năm đó mình thường hay che chở lại chính là vợ tương lai của mình. Năm đó Lý gia có chút biến cố, vậy nên đã chuyển đến Trùng Khánh sinh sống. Ban đầu hai gia đình còn liên lạc với nhau, nhưng sau đó thì mất luôn tung tích. Anh vẫn luôn cho người tìm kiếm khắp nơi, mong sẽ gặp lại được cô gái năm nào.

Sau nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được.

“Tìm được em rồi!”

[…]

“Ở nhà một ngày không được hả? Đi sáng đêm mới chịu về? Tao thật không hiểu mày đi làm hay là đi chơi nữa?”

Lại là những lần mắng chửi vô cớ của mẹ nuôi. Tiểu Hà mỗi ngày đi làm về đều phải nghe mắng như thế này. Không cha thì cũng là mẹ, không thì ngược lại. Ngày mới nhận cô về làm con gái nuôi, họ xem cô như là vàng ngọc mà cưng chiều, bây giờ sinh được con trai rồi thì vứt cô không thương tiếc.

Cũng may đứa em đó là đứa hiểu chuyện lại rất ngoan, không hùa theo bọn họ nên cô cũng an ủi phần nào.

“Chị! Mặc kệ mẹ đi! Chị đừng buồn nhé!”

“Không sao đâu! Chị quen rồi!”

Công việc của cô đi sớm về khuya cũng là lẽ thường. Cô đang làm ở bar, mọi người ai nhìn thấy cô ăn mặc lộng lẫy cá tính đi vào đó cũng kì thị này nọ, nhưng công việc của cô không hề như họ nghĩ. Cô đang làm DJ ở đây, nhờ có cô mà bar này rất đông khách, lại còn có rất nhiều tiền thưởng.

Cô không thể bỏ nó được, đó là việc mà cô yêu thích, dù ai có nói sao cũng kệ.

“Chị phải đi làm rồi! Em ở nhà học bài ngoan nhé!”

“Dạ!”



Tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, ánh đèn xanh đỏ chiếu khắp nơi. Nhã Thần đi cùng bạn vào trong phòng vip, ăn chơi một bữa cho thoả thích.

“Hôm nay cứ ăn chơi cho thoả thích. Tôi mời!”

Mọi người trong phòng vỗ tay hoan hô kịch liệt, đường đường là tổng tài của một chuỗi công ty mua bán kim cương, một bữa tiệc chỉ là chuyện nhỏ.

Mỗi người trong tay ôm một cô, được phục vụ rượu và trái cây tận nơi, cuộc sống sung sướиɠ như tiên.

“Này! Nghe nói hôm nay DJ Lee cũng có mặt đấy!”

“Thật không? Nghe nói cô ấy xinh lắm, chơi nhạc cực sung!”

Lý Nhã Thần cười nhạt.

“Tôi không có hứng thú lắm!”

“Đi thử một lần xem sao. Cậu gặp người ta rồi thì đừng có mà mê đấy!”

Anh đành miễn cưỡng đi theo họ ra bên ngoài, nhưng nhạc vẫn chưa có ai chơi, chỗ dành cho DJ vẫn còn trống, hình như cô Lee đó chưa đến. Nhã Thần thở dài, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt nói.

“Ở đây đợi đi! Tôi ra ngoài một lát!”

Anh vừa đi ra đến chỗ hàng cây thì va phải một cô gái, còn chưa ngẩng đầu lên thì đã bị cho một trận xối xả.

“Này! Đi đứng sao đấy! Anh có mắt không hả?”

Nhã Thần ngẩng đầu lên, một cô gái da trắng môi đỏ, xin đẹp hết phần, ăn mặc cực kì cá tính. Anh ngơ ra một lúc mới biết là mình đang bị chửi.

“Hả? Cô nói gì?”

Cô gái kia thở dài.

“Này! Tôi hỏi…anh có ổn không vậy? Va phải người ta rồi giả điếc à?”

“Tôi”…

“Tôi tôi cái gì mà tôi, anh lại muốn giải thích cái gì đây hả?”

Nhã Thần vô duyên vô cớ bị chửi, cũng bực mình lắm rồi mới nói.

“Này cô à! Cô quá đáng rồi đấy! Cô biết tôi là ai hay không hả? Tôi là”…

“Tôi là bà nội của anh đây này! Dù anh có là đại tổng tài Lý thiếu Lý Nhã Thần đi nữa thì anh cũng phải xin lỗi tôi!”

Anh nghe xong mà cảm thấy buồn cười, tình huống này không biết có nên gọi là cầu được ước thấy hay không nhỉ? Nhưng mà anh coi như chưa nghe thấy, coi như mình không phải tên Lý Nhã Thần vậy, chỉ cười hỏi.

“Vậy sao?”

Cô lườm anh, xem như đã ghi nhớ “mối thù” này rồi đấy!

“Đồ thần kinh”.



Đèn led trắng tập trung chiếu về phía trên sân khấu, một cô gái xinh đẹp bước ra giống như một ngôi sao giữa muôn người. Cô gái này chính là Hoa Tiểu Hà, tên thường gọi của cô khi đến bar là Lee.

Nhã Thần lúc này chưa chú ý lắm, vẫn còn ngồi ngơ ngơ vì cô gái khi nãy va phải mình.

Ánh mắt đó…

Ánh mắt ấy gợi cho anh nhớ về cô gái nhỏ năm nào. Cô gái ấy rất hiền lành và lễ phép, biết mình nhỏ tuổi hơn nên rất vâng lời, luôn dạ thưa trong cách xưng hô, rất hiếu thảo với cha mẹ.

Không biết bây giờ cô ấy đang làn gì nhỉ? Mất đi ba mẹ chắc sẽ cô đơn lắm! Không biết cuộc sống cô ấy có ổn không?

“Nhìn kìa! Là Lee!”

Nhã Thần bất giác ngẩng đầu nhìn lên, trố mắt ra khi cô Lee trên sân khấu và cô gái mình gặp khi nãy là một.

Là cô ta?

Sau khi kết thúc phần trình diễn, quản lí của bar phát lên micro một thông báo.

“Mọi người chú ý! Hôm nay Lý thiếu Lý Nhã Thần sẽ mời tất cả mọi người trong bar này!”

Bọn họ hô hoán lên, nhảy cẩn lên ăn mừng theo điệu nhạc. Tiểu Hà vừa đi vào bên trong, nghe nói có Lý Nhã Thần ở đây lập tức xanh xao mặt mũi.

Lý Nhã Thần? Gì đây gì đây? Thằng cha này có phải là linh thiêng lắm hay không vậy? Khi nãy vừa nhắc mà bây giờ đã xuất hiện rồi, giống như là dằn mặt mình vậy.

Tiểu Hà cảm thấy bất an trong lòng, vừa nghĩ xong đã hắt xì một cái. Cô rùng mình, nhanh chóng chuồn khỏi chỗ này trước khi có biến. Nhận tiền thưởng xong xuôi, cô đeo luôn khẩu trang rời đi cho chắc.

Vừa ra đến bãi đỗ xe, một bàn tay chắn ngang trước mặt làm Tiểu Hà giật mình. Còn nghĩ là ai, hoá ra là “đồ thần kinh” mà cô đã gặp.

Thì ra là thằng cha này! Mình sợ gì chứ?

Tiểu Hà nổi máu, tháo khẩu trang ra vênh mặt.

“Này chú kia! Chú muốn cái gì đây?”

Lý Nhã Thần trố mắt, trỏ tay vào mặt mình ngạc nhiên hỏi.

“Cô gọi là gì? Chú sao?”

“Chẳng lẽ gọi bằng ông à?”

Trông mình già lắm sao?

Anh đưa tay sờ lên mặt mình, cũng không hiểu sao lại có suy nghĩ đó trong đầu. 25 tuổi mà già làm sao được?

Tiểu Hà thấy người này đúng là phiền phức, gặp có một lần mà cứ đi theo cô mãi không cắt đuôi được.

“Chú muốn gì?”

“Muốn cô đừng gọi tôi bằng chú!”

Cô lườm lườm thở dài, một lí do hết sức đơn giản.

“Không gọi thì không gọi. Anh để tôi đi được chưa? Đã gần 12 giờ khuya rồi đấy!”

Nhã Thần nhìn lên chiếc đồng hồ vàng đính kim cương đắt đỏ của mình, quả nhiên trời đã khuya lắm rồi. Một cô gái ra đường vào đêm khuya thế này, lí nào lại không sợ.

Anh cảm thấy cô gái này cũng vui vui, muốn đùa thêm một tí nữa.

“Này! Khuya rồi cô về một mình không sợ sao?”

Thằng cha này muốn làm ba mình luôn rồi à? Hỏi lắm chuyện thật đấy!

“Không. Tôi đi xe máy quen rồi!”

“Cái gì? Ngoài đường nguy hiểm thế mà lại đi xe máy à?”

“Sao? Anh quan tâm nhiều làm gì? Liên quan gì tới anh vậy?”

Tiểu Hà đi từng bước từng bước lại gần anh, trỏ trỏ tay vào mặt anh vênh váo.

“Này nhá! Tôi thấy anh hơi nhiều chuyện rồi đấy! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn sàm sỡ tôi sao hả?”

“Cô nghĩ tôi thèm chắc?”

Người tiến người lùi giữa bãi đậu xe rộng thênh thang chỉ còn mỗi xe của anh và một chiếc xe hơi khác.

Trời xui đất khiến, gót giày Tiểu Hà vấp phải cục đá trẹo chân sang một bên. Cô chới với, tay múa loạng xạ khắp nơi, cũng may mà Nhã Thần giữ lại kịp.

Một người đàn ông khác đi ra, là bạn thân của Nhã Thần ở trong bar lúc nãy. Anh ta vô tình thấy được lập tức bật cười hỏi.

“Này Nhã Thần! Tán gái giữa đêm khuya à?”

Tiểu Hà thấy có người đến đột ngột bỏ tay ra, xoa xoa cổ tay. Nhã Thần lúc này không chú ý đến cô, chỉ lo nói chuyện với bạn. Ban đầu vốn dĩ cô có thể bình thường mà rời đi, cho đến khi nhớ lại cái tên mình vừa mới nghe không sai chữ nào.

Khoan đã! Cái gì? Anh kia vừa gọi thằng cha này là…

Nghĩ đến đây, cô suýt thốt lên, đưa tay che miệng lại.

Nhã Thần sao? Ôi trời đất ơi! Thằng cha này…ồ không, anh ta là Nhã Thần thật sao? Mình có nghe nhầm không vậy?

Chỉ cần nhớ đến câu nói ngông cuồng của mình, Tiểu Hà thật chỉ muốn tự đào lỗ. Cô lén nhìn thấy anh vẫn không chú ý, định bụng chuồn luôn. Nhưng cô vừa rón rén đi được vài bước đã bị giật mình.

“Đi đâu đó?”

Cô không dám quay lại, chân thì cứ run run làm sao. Nhã Thần biết cô đã nghe được gì rồi nên mới định tháo chạy, anh phì cười đi đến chỗ cô. Đứng trước mặt cô, anh vẫn không nhịn cười được, phải hắn giọng để giữ bình tĩnh, anh hỏi.

“Sao? Lý Nhã Thần ở đây rồi, có muốn anh ta xin lỗi mình một tiếng hay không?”

________________________________________________