Chương 73: Phiên ngoại 4: Nhàn nhã

Tang Chẩm ngồi xe ngựa chậm rãi hướng về Giang Chiết, đường xá mặc dù xa, nhưng bởi vì mang theo đầy đủ đồ ăn đồ chơi, cũng không có buồn chán lắm.

Người Đoạn Cảnh phái đi theo cậu đều là người cơ trí, không chỉ có thể thay cậu xử lý đủ mọi chuyện, mấy trò mà cậu thích chơi bọn họ cũng rất rành, vì phòng ngừa Tang công tử buồn chán, hạ nhân thay phiên pha trò, kẻ kể chuyện, người diễn trò đều có bài bản.

Tang Chẩm chơi mệt rồi, còn không chờ cậu lên tiếng, họ đã đưa trà với điểm tâm đến, không quên kê thêm cái đệm phía sau.

Những việc này Tang Chẩm không nhận ra, nhưng thủ hạ đều hiểu rõ, cậu còn tưởng rằng họ ở cùng cậu quá lâu mới như vậy.

Nhưng Đoạn Cảnh cần chính là những người luôn lấy chủ nhân làm đầu này, hắn cũng không trông mong Tang Chẩm có thể quản giáo hạ nhân, cuối cùng chỉ có thể tự làm mình yên tâm, những người ở cạnh Tang Chẩm chỉ có vì làm không tốt mà bị đuổi đi, chứ không có chuyện vì làm tốt mà được điều đến tiền viện.

Thời gian tiêu khiển trôi qua rất nhanh, xe ngựa nhanh chóng đến dưới chân núi, Tống Thanh nhận được tin tức đến đây chờ từ sớm, nhìn ba chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn tới đây, y trợn mắt lên, thấy Tang Chẩm xuống xe liền hung dữ.

“Ngươi dọn nhà đi hả?”

Thanh lão sư tưởng học trò bị chồng đuổi hả Bảo Bối Mỗi Ngày Chuẩn Bị Mang Thai - Chương 73: Phiên ngoại 4: Nhàn nhã

Tang Chẩm nhanh chóng giải thích: “Ừm. . . Ta mang quà đến cho ngươi nên mới nhiều như vậy.”

Hôm nay Tống Thanh mặc một cái áo choàng Vân Cẩm tím sẫm, vạt áo không dài, cả người trông anh khí hoạt bát, so với y, Tang Chẩm từ trong ra ngoài bọc kín mấy lớp, nóng đến nỗi mặt đỏ rần.

Bởi vì phu quân nói trong núi có rất nhiều sâu nên cậu mới mặc nhiều như vậy, bây giờ nhìn xem, non xanh nước biếc, trời cũng biếc xanh, sâu bọ cái gì chứ.

Hai người gặp mặt chưa nói được mấy câu, Tống Thanh sai người chuyển quà vào trong theo đường xe ngựa vừa đi, lại kêu mấy đồ đệ đến sau núi xiên vài con dê nhỏ buổi trưa nướng lên ăn.

Y lại dẫn Tang Chẩm theo một con đường bí mật khác vào thành lâu, trên đường đi quan sát cậu vài lần sau đó ngạc nhiên nói.

“Làm sao mập thành như vậy?” Trước kia còn có mấy phần yếu đuối mong manh, bây giờ nhìn thế nào cũng không thể nói là gầy.

“A, ta mập sao?”

Tang Chẩm rất hồi hộp, sau khi sinh con xong cậu cũng thấy mình mập lên, nhưng suy nghĩ giảm béo kiên trì được nửa ngày đã bị phu quân nói cho biến mất.

Chỗ nhiều thịt nhất của cậu là mông và đùi, cằm đầy hơn, ngũ quan cũng nẩy nở hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy đây là tiểu công tử của một nhà giàu có , trên thực tế cậu đã là cha của hai đứa trẻ.

Nói chung lần nào Đoạn Cảnh cũng bóp cho mông cậu hồng một mảnh, càng nhiều thịt hắn càng thích bóp, Đoạn Cảnh nói.

“Mập chút sờ mới thoải mái, ngươi bao nhiêu cân gia cũng có thể bế ngươi rồi làm.”

Tang Chẩm nhớ đến liền đỏ mặt, Tống Thanh thấy cậu phát ngốc liền đưa tay vỗ cậu, cậu lại trốn về sau, vỗ không trúng.

Thôi không quản, mập thì mập đi, hai phu phu người ta thích vậy.

Mấy ngày nay Minh Kỳ không ở nhà, chỉ có Tống Thanh chiêu đãi Tang Chẩm, chờ đi lên đến lầu cao, món ngon chuẩn bị sẵn cũng đã được dọn lên, vùng Giang Chiết có không ít món ăn tinh xảo, mười mấy món được bày ra, nhưng ở đây cũng không quen lãng phí, mỗi món làm một ít nhưng lại làm nhiều món.

Ngon nhất là món vịt nấu gạch cua.

Những thứ này đều là món ăn dân gian nguyên liệu tự nhiên, bình thường Tang Chẩm được nuôi trong phủ kín cổng cao tường, đầu bếp đều xuất thân chính quy, đương nhiên không học mấy món này, Tang Chẩm thấy mới lạ, ăn cũng vui vẻ.

Tuy Tống Thanh đã mang thai năm tháng, nhưng không ngồi yên được cũng không bị nghén, ban ngày dắt Tang Chẩm xuống núi bắt cá, vào rừng cho dê ăn, đến sân tập xem các đệ tử của Minh Kỳ luyện công, buổi tối dẫn cậu ra cái ao sau núi tắm, mặt nước có lá sen cực to, phía trên đặt mấy món ăn nhẹ như sữa bò, trái cây, đậu phộng, để vừa tắm vừa ăn.

Lúc đi ngủ cũng nằm chung giường với Thanh Thanh, trên bàn nhỏ ném một đống sách truyện và vỏ hạt dưa, hai người chui vào ổ chăn nói chuyện, không biết ai ngủ gật trước, người kia mới ngủ theo.

Ngày tháng của Tang Chẩm ở đây trôi qua quá nhàn nhã, Đoạn Cảnh thì không dễ chịu chút nào, hai chờ ba đợi bốn trông, cũng không trông được Tang Tang quay về, hắn liền sai Vương Đồng Hiền chuẩn bị ngựa, muốn đến đón người về.

Vương Đồng Hiền rất muốn nhắc đại nhân còn có mấy công trình cần giám sát nhưng không dám nói, Đoạn Cảnh đã chờ hết nổi, buổi chiều liền rời phủ.

Trước khi đi còn phiền não giải thích.

“Bây giờ còn không đi, không biết tinh thần của chủ nhân ngươi sẽ suy sụp thế nào.” Ý hắn là không có gia ở đó, Tang Tang ngủ không được, không chừng còn đang buồn nữa đó.