Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Bối Nhỏ! Em Chạy Đằng Trời

Chương 2: Cuộc gọi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau buổi tối hôm đó, mọi thứ cứ bình thường trôi đi, đến ngày sinh nhật cô .

7 giờ sáng :

Cô đang ngủ thì, bác quản gia lay cô dậy, nói :

- Tiểu thư, ngài mau dậy! Muộn giờ học rồi.

Cô bị lay nên cảm thấy khó chịu, nên mới lăn qua lăn lại, nói :

- Tôi mệt lắm! Cho tôi ngủ thêm chút nữa!

Bác quan gia nghiêm giọng nói :

- Thưa tiểu thư, hôm nay là sinh nhật ngài đấy!

Cô nghe xong vẫn chùm chăn lên đầu nói :

- Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi! Sinh nhật tôi đến tháng sau cơ mà!

Bác quản gia nhìn cô nói tiếp :

- Tiểu thư! ngài phải dậy ngay, không là tí nữa lão gia về thì chết!

Cô vừa nghe đến từ " Lão gia " liền bật dậy, Chạy nhanh ra nhà tắm.

8 giờ sáng thì cô đến trường. Ở trên trường, cô là người hay bịt khẩu trang màu đen che nửa mặt trông rất quái dị nên cô không có bạn, bị cô lập, nên cô suốt ngày lủi thủi một mình. Cô học đến tiết 2 thì có một thấy giáo lớp bên cạnh nhờ cô mang một đống sách đến phòng hiệu trưởng. Đống sách đấy cô bê cao qua đầu cô, nên tầm nhìn bị hẹp lại, đi sắp đến nơi thì thì một cái chân của ai đó ngáng chân cô khiến cô ngã xuống, đóng sách bay tứ tung. Đột nhiên, có một bàn tay xuất hiện, anh ta nói :

- Em không sao chứ?

Cô không nói gì, nhặt đống sách vở lên, anh giúp cô nhặt lên, cô nói :

- Cảm ơn anh.

Nói xong cô bê đi tiếp.

" Reng ... reng ...reng "

Giờ ra chơi cô một mình đi ra căn tin, thì từ đâu anh xuất hiện, nói :

- Em học lớp nào vậy? Hình như anh chưa thấy em? Em là học sinh mới sao? Em tên là gì vậy? Em biết anh không?

Cô không nói gì, bơ hắn luôn. Cô đi xuống mua một hộp xôi, cô thì ngồi ăn, còn anh thì liên tục hỏi :

- Này em biết anh không?



Cô không chịu được nữa liền nói :

- Tôi không biết anh! Dù anh là ai tôi cũng không quan tâm! Anh là ai mắc mớ gì đến tôi! Anh thật phiền phức, làm ơn tránh xa tôi ra!

không biết từ đầu đến làm phá hỏng một yên bình của tôi. Cút ngay đi! Cút cho khuất mắt tôi !

Anh nghe xong liền câm nín, đây là lần đầu tiên anh bị một người mắng kinh đến vậy. Cả trường không ai là không biết anh, anh là học trưởng, soái ca, ai trong trường này cũng khao khát được bên anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị một người không biết về mình mắng thậm tệ như vậy.

Cô mắng anh ta xong liền cầm hộp xôi đi. Anh nhìn bóng lưng cô, hình như tim anh đã lỡ một nhịp rồi.

Giờ về :

Hôm nay, cô đi bộ về nhà . Khi ra khỏi cổng trường thì cô thấy một chiếc xe rất quen, nhưng cô lờ đi, cứ đi về nhà.

Về đến nhà, cô thấy một người chập tuổi cô, một người phụ nữ có vẻ khác trẻ khoảng 36 tuổi gì đó, bên cạnh ả bố của cô. Cô nhìn như này liềm nói :

- Sao đây? Có phải ông chơi xong có kết quả không? Con ngoài giá thú của ông lớn đến từng rồi sao? Chúc mừng nhé!

Ông nghe vậy liền cau có nói :

- Câm mồm! Đây là mẹ kế của con, tên Hoàng Thế Uyển, còn đây là em con Lâm Tiểu Nhi.

Cô không nói gì. Tiểu Nhi thấy vậy liền chạy đi đến chỗ cô cầm tay cô nói :

- Em chào chị! rất vui được gặp chị!

Cô khó chịu liền dựt tay thì cô ta ngã nhào về phía sau nói :

- Chị! Em biết chị ghét mẹ và em, như đừng có làm đau em, dù gì thì em cũng là em chị. Chị đủn em chứ! Em thấy đau lắm!

Bố cô nghe xong đi đến tát cô một cái. Máu của khóe miệng cô chạy xuống. Ông ta nói :

- Sao mày ác thế! Mày khiến mẹ mày chết, bây giờ mày còn muốn gϊếŧ luôn cả em gái mình sao?

Cô không nói gì đi đến kéo Tiểu Nhi dậy. Tiểu Nhi nói :

- Chị không cần xin lỗi đâu!

Tiểu Nhi vừa nói xong liền bị cô tặng 2 cái bạt tai ở mỗi bên má, xong cô đấm vào bụng Tiểu Nhi khiến cô ta ngã xuống, cô cười to, nói

- Sao vậy! Đau chứ? Nếu tôi mà làm cô đau ý nó phải như này! Chứ đâu nhẹ nhàng như ô diễn vừa nãy. À! Còn mẹ kế, bà thật biết dậy con mình đó. 2 người cố mà diễn cùng nhau nha! Tôi đây sẽ xem hai người làm gì. Muốn chiếm tài sản sao ? Giỏi thì chiếm đi. Hừ! Tôi đây không cái tài sản dơ bẩn của ông ta đâu, lợi dụng chiếm đoạt tài sản , ăn bớt lương của công nhân, tham ô ... Này! Ông già, tôi có hết tất cả chứng cứ đấy!

Ông ta nghe xong, mặt mày tái mét lại, nói :



- Mày muốn gì?

Cô đáp :

- Ngay bây giờ rút hồ sơ ở trường cho tôi! sổ hộ khẩu tách ra! Cho tôi 800 vạn tệ đi!

Ông ta nghe xong liền ho khan nói :

- 2 cái kia bố sẽ giúp con, còn tiền thì không được! cùng lắm thì giảm xuống được 100 vạn

Cô cười nói :

- Được, nhưng làm như vậy chỉ cho tôi im mồm thôi! Tôi sẽ ở đây khi nào có đủ mọi thứ thì tôi đi!

Nói xong, cô đi lên phòng, gọi điện cho một người bí ẩn, đầu dây bên kia nói :

- Sao vậy? Chán rồi à! Về bên tôi đi nào! Mèo nhỏ.

Cô cười nói :

- Không bao giờ! Tôi rời tổ chức rồi! Tôi muốn lấy lại khẩu AWM và vài thứ quý hiếm. 1 tuần sau tôi đến New York.

Cô vừa tắt máy thì có một cuộc gọi tới , cố vừa ấn nghe thì bên kia có người nói :

- Chúc mừng sinh nhật em cô bé! Em còn nhớ tôi chứ?

Cô vừa nghe thấy giọng này liền nhớ ra hắn, cô đáp :

- Anh có phải người mà tôi giúp khi sắp chết không? mà sao anh biết hôm nay là sinh tôi?

Hắn nghe xong liền nở nụ cười quỷ dị nói :

- Tôi điều tra thì biết. Em muốn tôi giúp em trả thù và tìm lại kẻ đã gϊếŧ mẹ em không?

Cô nghe xong không khỏi kinh ngạc, nói :

- Vì sao anh biết? Anh ra giá đi!

Hắn nói :

- Vì sao tôi biết không quan trọng! Cái giá là em phải ở bên tôi cả đời! làm người của tôi, giúp tôi chữa trị! 2 ngày nữa sẽ có người đón em.

Cô nghe xong liền vui vẻ, nói :

- được! tôi đồng ý! Anh thật là đáng yêu!
« Chương TrướcChương Tiếp »