Chương 23: Bị Đánh Về Nguyên Hình

Kiều Tâm Di nghe lời Phương Văn Lan nói, khẽ nhíu mày. Cô biết, trong mắt tất cả mọi người, cô giống như cây tơ hồng bám vào Hạng gia để tồn tại. Có thể nói, chỉ cần rời khỏi Hạng gia thì cô chả là gì cả, trực tiếp bị đánh trở về nguyên hình. Cho nên Phương Văn Lan mới lo lắng cho cô như thế, giống như rời xa Hạng gia, Hạng thiếu, cô chả là gì hết.

Xem ra thì việc cô xoá bỏ hôn ước là rất đúng đắn. Cô muốn cho tất cả mọi người biết Kiều Tâm Di là ai. Kiều Tâm Di có thể tự mình tạo ra một cơ đồ giàu sang quyền thế.

Kiều Tâm Di nói: "Tin tức không đáng tin, là tự tớ muốn hủy bỏ hôn ước, không liên quan đến anh ta."

Nói thật, Hạng gia gia và Hạng Lạc Kiêu đối với cô cũng không tồi, cho nên cô cũng không muốn bôi nhọ thanh danh của bọn họ, là tự cô hủy bỏ hôn ước, không liên quan đến hai người đó.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét chói tai của Phương Văn Lan: "Cái gì? Tâm Nhiễm, cậu điên rồi à? Sao cậu có thể hủy bỏ hôn ước chứ?"

"Không phải trước đây cậu nói, cậu nhất định phải gả vào hào môn sao?"

"Không phải cậu nói phải bám chặt Hạng gia không buông sao?"

Vế sau Phương Văn Lan đè thấp giọng xuống mà nói, sợ bị người xung quanh nghe thấy.

Kiều Tâm Di cau mày, nguyên chủ của cơ thể này thực sự từng nói như thế?

Trong não cô xuất hiện một tia sáng vụt qua, hình như thực sự nhớ ra rồi. Có một lần họp lớp, bạn bè đều rót rượu cho cô, cô là một cô gái từ dưới quê lên, căn bản từ trước đến nay chưa từng uống rượu bao giờ nên trực tiếp say luôn. Sau đó dưới sự dẫn dụ của vài người, nói ra những lời này. Hôm đó, cô được lên trang đầu của web trường, rất nhiều học sinh trong trường mắng cô. Sau đó thanh danh của cô ở trường cũng triệt để tồi tệ.



Rượu? So uống rượu, cô vẫn là rất có lòng tin đó! Những người then chốt ở lớp kia, cô nhớ kĩ rồi.

"Lúc nào họp lớp, nói với tớ một tiếng."

Họp lớp, cô nhất định phải tham gia, lần này, cô sẽ quật đổ lần lượt những người kia, xem bọn họ sẽ nói ra những lời nhảm nhí gì. Những chuyện này cô đều nhớ, báo thù ngược cặn bã, thật sự rất sảng khoái!

Phương Văn Lan nói: "Tâm Nhiễm, không phải cậu ghét nhất là tham gia họp lớp sao? Cậu sợ nhất là uống rượu!"

"Ai nói, tớ thích uống rượu nhất đấy."

Bởi vì trò chuyện qua điện thoại, cho nên Phương Văn Lan không nhìn thấy ánh sáng quỷ quyệt trong mắt Kiều Tâm Di lúc này.

Mang theo hứng thú, và cả cảm giác xinh đẹp.

Phương Văn Lan cũng hoài nghi mình nghe lầm rồi: "Cậu không phải một chén liền đổ sao?"

"Ngàn chén không say!"

Đây là thành tích kỉ lục trước kia của Lục Tâm Nhiễm.



So tửu lượng, cô là thợ lành nghề!

......

Hai ngày sau, một nhóm người trở về đại trạch Hạng gia ở Hoa Thành. Đại trạch chiếm diện tích rất rộng, nằm ở nơi được coi là tấc đất tấc vàng, cả toà nhà này đều là của Hạng gia. Trong trạch viện có mấy ngôi biệt thự. Bây giờ là Hạng lão gia tử cùng Hạng Lạc Kiêu ở tại nơi này, những người khác đều chuyển đến ở biệt viện riêng của mình. Hạng Lạc Kiêu ở những nơi khác cũng có sản nghiệp và bất động sản riêng. Có điều, Hạng Lạc Kiêu là người thừa kế tiếp theo của Hạng gia, nên rất nhiều lúc đều ở chỗ này với với Hạng lão gia. Kiều Tâm Di đương nhiên cũng là ở tại nơi này.

Kiều Tâm Di nhìn tòa trang viên này, nhìn một loạt người hầu và vệ sĩ cung kính đứng ở hai bên chờ lão gia tử cùng Hạng Lạc Kiêu, trong lòng cảm khái không thôi. Đây mới thật sự là hào môn thế gia. Khương gia cùng Lục gia đều không cách nào so được với Hạng gia.

Trách không được trước đó, nguyên thân vội vã bám lấy khúc gỗ cứu mạng Hạng gia này như thế. Nếu không phải về sau bị Trang Tây Triết lừa gạt, nguyên thân căn bản sẽ không muốn hủy bỏ hôn ước.

Cho nên, Trang Tây Triết à?

Hãy chờ đấy!

Cô quay đầu sẽ thu thập hắn.

Hạng Lạc Kiêu nhìn Kiều Tâm Di đứng ở bên cạnh xe ngẩn người, nói: Trên đường đi không phải mệt rồi sao? Lên lầu nghỉ ngơi trước đi!

Kiều Tâm Di quay đầu nhìn vào mắt Hạng Lạc Kiêu, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cô câu môi cười: "Kiêu ca ca là đang quan tâm em sao?"