Chương 16: Phiên ngoại 1: Thẩm Phàm

Phiên ngoại 1: Thẩm Phàm

(edited by manhvaivun)



Thẩm Phàm là một người chưa đạt được mục đích thì không bao giờ bỏ qua, trên bất kỳ khía cạnh nào cũng như thế, ví như, việc thổ lộ chẳng hạn.

Quá trình thổ lộ của Thẩm Phàm phải nói là phi thường gian khổ. Thời điểm ba mẹ cậu biết được đứa con trai họ yêu chiều từ nhỏ cho đến lớn là gay thì đôi mắt mẹ cậu lập tức đỏ hoe, ngón tay chỉ vào cậu run run mà không nói nên lời, thậm chí thiếu chút nữa đã khóc tới ngất đi.

Ba cậu thì đơn giản mà thô bạo. Đó là lần đầu tiên ông dùng chổi quét tước của dì giúp việc kết hợp với đá cẩu bổng pháp (1) của tổ tiên để mà đánh Thẩm Phàm, rất dữ tợn.

Thẩm Phàm bị đánh đến trên người toàn những vết máu ứ đọng tím bầm phình lên dữ dội mà cũng không có mở miệng nhận sai xin tha, chỉ cắn răng quỳ ở đó, tuyệt đối không nói một lời.

Cậu không nghĩ tới ba mẹ mình đối với việc này lại có phản ứng dữ dội như thế. Sau đó, ba cậu cười lạnh rồi cho cậu xem lá thư chia tay của người bạn trai bấy giờ của cậu. Nói là thư chia tay, cũng không bằng nói đó là một phần trong thỏa thuận.

Lúc đó ba cậu nói: "Đây là người đàn ông con chọn đấy!"

Cậu rũ mắt mặt không thay đổi, quỳ gối trên gạch đá hoa cương, không nói gì.

Ba cậu còn nói: "Nếu bây giờ con nhận lỗi, rồi sau đó kết hôn đàng hoàng thì ba sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra"

Đầu gối của cậu sớm đã tím bầm, từ đầu gối truyền đến một hồi đau đớn làm cậu phải ứa mồ hôi lạnh ứa, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không có anh ta thì con cũng là đồng tính luyến ái. Coi như bên cạnh con không có ai thì con cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ được. Bởi vì nếu kết hôn, thì con chỉ có thể kết hôn với đàn ông!"

Lúc đó mắt ba cậu như hằn lên tơ máu mà đỏ rực, thở hổn hên, ngực kịch liệt phập phồng, lườm cậu một cái liền hôn mê bất tỉnh. Trong nháy mắt đó mọi người đều loạn lên, nhanh chóng đưa ba cậu vào bệnh viện.

Ở bên trong phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng, cậu quỳ gối trước giường bệnh của ba mình. Ba cậu nhắm mắt nằm trên giường, chóp mũi mẹ cầu đều khóc đến đỏ lên, khuyên cậu: "Con không thể nhận thua sao? Nhất định phải cố chấp với ba con như vậy sao? Kết hôn với phụ nữ có cái gì không tốt hả, một người đàn ông có thể chăm sóc con tốt hơn sao?"

Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, viền mắt tuy hồng hồng những cũng không chảy nước mắt: "Con thích đàn ông, con cũng không thấy việc này có vấn đề. Con chỉ yêu đàn ông thôi, lẽ nào chỉ vì con muốn có người chăm sóc con tốt mà lại đi lừa dối một người phụ nữ, hủy hoại cả cuộc đời người ta sao?"

Mẹ cậu thở dài, đành nhượng bộ mà nhờ người kéo cậu từ mặt đất đứng dậy.

Mẹ cuốn ống quần cậu lên, đập vào mắt bà là một mảng xanh tím trên đầu gối cậu, khiến bà đau lòng đến tột cùng. Bà tìm người mua dầu hoa hồng, rồi một bên vừa thoa dầu cho cậu vừa lải nhải: "Nói quỳ liền quỳ, tại sao không biết đệm ít đồ hả, bao nhiêu tinh anh lúc thường của con đâu?"

Thẩm Phàm cười khoe răng trắng sáng: "Đệm đồ vào rồi mẹ còn có thể đau lòng cho con sao?"

Mẹ cậu mạnh mẽ vỗ lưng cậu một cái: "Cái đồ tiểu vương bát đản này! Con nhanh trở về ngủ một giấc cho mẹ, đợi ba con tỉnh rồi mẹ gọi con lại đây!"

Thẩm Phàm được người đỡ lên khập khiễng bước đi. Cậu biết, cậu đã thắng rồi.

Mấy năm sau, cuối cùng ba mẹ cũng đã chịu tiếp nhận tính hướng của cậu, nhưng bọn họ lại không chấp nhận việc cậu yêu một người viết tiểu thuyết.

Ba cậu trừng lớn hai mắt: "Phương Văn không tốt sao? Sao con lại có thể thích một tên viết tiểu thuyết!"

Thẩm Phàm: "Anh ất viết tiểu thuyết thì làm sao chứ? Anh ấy còn được nhận giải thưởng mà"

Ba cậu xoa trán: "Nhưng sau này nó có thể trợ giúp cho sự nghiệp của con sao? Nó chỉ là một tên viết tiểu thuyết! Không được, ngày mai con phải theo ba đi làm quen!"

Thẩm Phàm cười lạnh: "Sự nghiệp của con cần người khác trợ giúp mới có thể thành công sao? Tự bản thân con vẫn có thể thành công"

Ba cậu cũng cười lạnh lại: "Nếu con thích tên đó thì cứ thử xem. Nếu như con có thể cướp được công ty từ trong tay của ba thì ba sẽ không quản con phải yêu ai, phải làm gì nữa"

Đến khi Thẩm Phàm nắm được quyền lực trong tay, ba cậu mới chán nản ngồi trong phòng chủ tịch, nhìn cậu rồi cười khổ, nói không nên lời, mãi đến nửa ngày sau mới lần nữa mở miệng: "Con trưởng thành rồi"

Nhưng cuối cùng Thẩm Phàm vẫn để cho ba mình tiếp tục làm chủ tịch, rồi lấy danh nghĩa ba mình cử hành một buổi tiệc rượu thương nghiệp rất chi là long trọng. Ba cậu lúc này mới biết, người viết tiểu thuyết kia thậm chí còn không nhận ra con trai mình, vậy mà con trai mình lại đem lòng đi yêu người ta!

Ba cậu tức giận đến không chịu được nên liền mời Phương Văn cùng tới tiệc rượu. Khi Thẩm Phàm nhìn thấy tên của Phương Văn trong danh sách khách mời, cũng không hề nói gì, ngược lại trong lòng cậu lại có sẵn chủ ý có thể lợi dụng để dùng người này một chút.

Ngày đó cậu mặc một bộ lễ phục được đặt riêng, còn đặc biệt tìm một chuyên gia trang điểm để làm bản thân trông nhã nhặn một chút. Cậu đứng trước gương mà tự đắc, Trục Ảnh à, anh trốn không thoát đâu.

Dưới ánh đèn sáng rực của tiệc rượu, vẻ ngoài của cậu vốn rất tinh xảo, nay còn kết hợp với vài đường trang điểm nên càng trông xinh đẹp hơn.

Trục Ảnh, cũng là Từ Thanh. Mái tóc của Từ Thanh so với một tấc trong hình thì đã dài hơn rất nhiều. Mặt mày hắn tuấn lãng, so với trong ảnh chỉ có hơn chứ không có kém. Cậu do dự một chút muốn đi qua, nhưng lúc đó lại bị đối thủ một mất một còn của mình ngăn cản.

Trên mặt của tên một mất một còn ấy còn mang theo sự trào phúng mà cười: "Nghe nói, cậu thích một tên viết sách nghèo túng sao?"

Thẩm Phàm lạnh, giọng nói trở nên âm trầm: "Mắc mớ gì đến anh, bao giờ mới đến phiên anh ở trước mặt tôi lắm mồm hả?"

Đối thủ một mất một còn bị con mắt lạnh lẽo của cậu lăng trì đến có chút sợ, nhưng lại không chịu thua: "Năm đó, ba cậu bị bệnh một lần, hiện tại đừng để ba cậu tiếp tục bị bệnh thêm lần nữa nhé"

Dư quang của Thẩm Phang quét đến người kia thấy hắn cũng đang nhìn về hướng này, nên cậu lập tức nở một nụ cười đầy xem thường và khinh bỉ: "Cảm ơn anh đã quan tâm sức khỏe của ba tôi. Nhưng mà, dù anh có quan tâm đi chăng nữa thì anh cũng không thể làm con ruột của ba tôi, cho nên, anh tốt nhất nên tỉnh mộng đi"

Mặt của tên đối thủ một mất một còn đỏ lên, Thẩm Phàm cũng không để ý đến hắn nữa mà trực tiếp nhanh chân đi đến chỗ người kia.

Người kia sở hữu một đôi mắt thâm thúy như một ngôi sao trong vũ trụ. Cậu bị người ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm, không bao lâu hai gò má đã bắt đầu nóng lên. Cậu đóng giả làm một bộ dáng ương ngạnh, hùng hổ dọa người nói: "Anh vừa nãy nhìn cái gì?"

Cậu biết rõ vẻ bề ngoài của cậu rất chiếm ưu thế nên dù có làm ra biểu tình ương ngạnh cũng không khiến người ta ghét bỏ được. Ngược lại còn làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc với mình. Quả nhiên Từ Thanh hắn đã suy nghĩ như vậy, nên không có lộ ra biểu tình chán ghét, trái lại còn rất thong dong, nói: "Cậu cho rằng tôi đang nhìn cái gì?"

Tâm lý Thẩm Phàm liền thở phào nhẹ nhõm, đặt ra một câu hỏi ngược lại tức là Từ Thanh cũng có mong muốn trò chuyện cùng cậu, đúng là mắc câu rồi.

Nhưng cậu không nghĩ tới thì ra bóng ma trong lòng Từ Thanh lại lớn như vậy. Cậu ở phía sai lẳng lặng theo dõi Từ Thanh lâu như vậy nhưng vẫn trước sau khó có thể phá tan tâm lý phòng bị của hắn.

Cậu dùng thủ đoạn hạ lưu, ép buộc Từ Thanh bằng ma túy. Cậu biết đại khái Từ Thanh có bao nhiêu phần hảo cảm đối với cậy nhưng hắn vẫn không đáp ứng cậu, cho nên cậu muốn cùng Từ Thanh một lần triệt để quyết cho xong, cậu muốn đánh cược một lần.

Từ Thanh đồng ý với cậu. Cậu vốn là đã chuẩn bị những phương pháp khác để chữa cháy nếu thấy bại. Ai ngờ Từ Thanh lại đồng ý, và rồi cậu nhào vào l*иg ngực hắn. Trái tim đã bùm bùm tan vỡ trong ngực cậu trong nháy mắt đó như bị sự sướиɠ vui vùi lấp mất.

Thẩm Phàm biết rằng hai người họ là không có duyên với nhau, tất thảy là do cậu tỉ mỉ bày một cái võng thiệt lớn để từng bước bắt giữ Từ Thanh. Ngày đó, lần gặp gỡ tốt đẹp, mới quen biết ấy đều là giả.

Hai người ở với nhau năm năm, nhưng cậu vẫn trước sau hoảng loạn, cậu rất sơn nội tâm ô uế bùn lầy của cậu sẽ bị ánh sáng ở trước mặt Từ Thanh phát hiện ra, thật ra cậu cũng không tốt như Từ Thanh nghĩ.

Coi như Từ Thanh đã cầu hôn với cậu, hai người sau đó cũng sang Las Vegas đăng ký kết hôn nhưng cậu vẫn rất sợ sệt, vẫn luôn muốn thẳng thắn thừa nhận.



(1) "đá cẩu bổng pháp": Đả cẩu bổng pháp là một trong hai bí kíp trấn phái của Cái Bang cùng với Hàng long thập bát chưởng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung. Có nghĩa là dùng gậy trúc để đánh ác cẩu, thế nên khi các nhân vật Cái Bang đi hành khất, họ thường mang theo một cây đả cẩu bổng, phòng khi chó dữ tấn công. Từ kinh nghiệm thực tế đánh ác cẩu mà đúc kết thành bí kíp.

(theo VTCNews)

[edit ngày 12.7.2019]