Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(edited by manhvaivun)



Sau khi Thẩm Phàm nhận được câu trả lời sẽ suy nghĩ thật kỹ của Từ Thanh, thì chỉ trong ba ngày, cậu đã mời Từ Thanh ra ngoài hẹn hò. Có lúc cậu muốn xem phim điện ảnh, cũng có lúc muốn mời Từ Thanh đi ăn món Pháp, có lúc lại muốn hắn đi đánh golf. Thậm chí cậu còn ép Từ Thanh nói ra chuyện tình của mình với các bằng hữu.

Từ Thanh chưa bao giờ tỏ thái độ quá không muốn đi, cho dù cậu muốn hắn làm cái gì, Từ Thanh đều bồi cậu.

Thẩm Phàm cảm thấy hắn cũng đã suy nghĩ được hơn nửa tháng, ắt hẳn cũng đã suy nghĩ kỹ, thế nhưng Từ Thanh lại chậm chạp không có đề cập đến việc này. Tuy bây giờ hắn đối với cậu toàn là sự dung túng, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là kế hoãn binh của Từ Thanh.

Hắn bảo sẽ cân nhắc cái gì đó đều là lừa cậu, cậu vẫn thấy hắn trông giống như đang chờ đến khi cậu mệt mỏi liền có thể thoát thân hơn.

Ánh đèn trong bar (1) tối tăm, những tay ca hát đang ngồi ở trên đài đàn ghi ta hát tình ca, trong quán lúc này chưa có tới mười người, họ tụm năm tụm ba ngồi ở ghế dài bên trong.

Quán bar tuy mở ở đoạn đường nằm ngày trung tâm thành phố nhưng mỗi ngày lượng khách ghé thăm đều rất ít. Bởi vì nơi đây chỉ dành cho khách có hẹn trước, mà chỉ có hội viên mới có thể hẹn trước. Nói tóm lại chính là chỉ có những công tử nhà giàu cùng với hồ bằng cẩu hữu (2) của mình mới tới đây chơi.

Thẩm Phàm chính là một trong những hội viên ở đây.

Cậu cúi thấp đầu ngồi trên ghế dài bên trong, đôi mắt nhìn chằm chằm khoảng trống đến xuất thần, chén rượu trong tay khẽ lung lay.

Lâm Mậu thấy bạn thân mình buồn bã, trong lòng liền ghi hận lên người đàn ông khiến bạn thân mình mê muội đến thần trí không rõ kia, cậu ta vỗ vỗ vai Thẩm Phàm, một bộ dạng lão đại ta đây mà chỉ ra điểm sai lầm Thẩm Phàm: "Phàm, cậu còn chưa hết hi vọng với tên viết sách kia sao?"

Thẩm Phàm liền cau mày: "Anh ấy là tiểu thuyết gia"

Lâm Mậu giơ tay lên đầu hàng: "Được được được, tiểu thuyết gia thì tiểu thuyết gia, phải làm sao cậu mới hết hi vọng với hắn đây. Hắn ta thì có cái gì tốt chứ, chúng ta đi đến Ost (chắc đây là tên một địa điểm), có thể không gặp được người tốt hơn hắn sao?"

Thẩm Phàn nhấp một ngụm rượu, trên mặt mang theo một chút kiêu ngạo cùng một nụ cười e lệ nói: "Cậu thì biết cái gì, anh ấy vẫn tốt, anh ấy đã giành được giải thưởng ngòi bút vàng, sở hữu doanh thu đứng đầu về truyện online, lớn lên lại rất đẹp trai, người cũng rất ôn nhu..."

Lâm Mậu: "...Vậy sao cậu còn không ở với người ta đi"

Thẩn Phàm nhìn ly rượu, quơ quơ sau đó lạnh nhạt nói: "Anh ấy không thích tớ, cậu nói xem, tớ có chỗ nào không tốt mà anh ấy lại không thích tớ?"

Lâm Mậu: "Hắn bị mù!"

Thẩm Phàm gật gật đầu, rồi cả giận phản ứng lại: "Cậu mới mù!"

Lâm Mậu: "..."

"Vậy cậu còn có thể vui vẻ chơi đùa được sao?" Lâm Mậu không nói nữa, cậu ta phát hiện khi Thẩm Phàm yêu thích một người chính là rơi vào trạng thái này, có đồng tính nhưng không có nhân tính.

"Ai, cậu nói thử xem, anh ấy chỉ luôn nói là sẽ cân nhắc rồi đáp ứng tớ, tớ phải làm sao bây giờ?" Thẩm Phàm đột nhiên đổi chủ đề, liền hỏi về cái vấn đề khiến mình phiền não mấy ngày nay.

Lâm Mậu tiến đến gần bên tai Thẩm Phàm thì thầm một lúc, cậu nhướng mày hoài nghi hỏi: "Thật sự có hiệu quả không?"

Lâm Mậu bật ngón tay cái: "Tuyệt đối thành công, làm như vậy thì không được cũng phải được!"

Quần áo rải rác nằm ngổn ngang trên thảm trải sàn Ba Tư màu đỏ sậm, người đàn ông mở lớn chân, dựa vào ghế salon, đôi mắt nửa khép nửa mở mà nhìn người đang quỳ giữa hai chân mình kia.

Toàn thân Thẩm Phàm như tỏa sáng. Lỏa thể, cậu nhấc mặt nhìn về phía người đang lười nhác dựa vào ghế kia. Những tia mặt trời trong buổi hoàng tuy rất ôn nhu những cũng rất ám muội, chúng rơi lên người hắn, soi rõ lên ngũ quan nhu hòa nhưng lại anh tuấn phi phàm của hắn.

Chóp mũi cậu đối diện với quần của hắn. Ngay đũng quần hắn phảng phất có thể nghe được mùi nồng đậm của tính khí đàn ông.

Tay Thẩm Pham vỗ vỗ nơi đó, trên mặt liền ửng đỏ lên hai mảng, cậu hơi do dự dừng lại một chút.

Người đàn ông phát rxuống, tiếng cười không rõ ý tứ, giọng nói khàn khàn: "Em đi đi"

Thẩm Phàm trừng hắn một cái, cắn răng mà kéo khóa quần hắn xuống. Nơi đó căn phòng lên một ụ khiến cậu thầm giật mình, không cam lòng mà thừa nhân rằng, người này xác thật so với cậu càng có tư vị đàn ông hơn một chút.

Cậu thân thủ đang muốn kéo qυầи ɭóŧ hắn xuống, lại chợt nhớ tới một số tình tiết trong video dạy học mà trước đây có xem qua, vì vậy liền đem mặt hướng đến gần hơn, dùng răng của mình nhẹ nhàng ngậm lấy một bên qυầи ɭóŧ mà từ từ kéo xuống.

Qυầи ɭóŧ vừa mới được kéo xuống, món đồ chơi bên trong liền không chờ được mà lập tức nhảy ra, vỗ vào trên mặt cậu, khiến mặt cậu trong nháy mắt liền đỏ như tích máu, tanh quá.

Món đồ chơi kia khí phách hùng dũng oai vệ mà đối diện với mặt cậu. Màu sắc không sẫm, cũng rất sạch sẽ. Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại, trong mắt liền có phần tối đi không rõ ràng.

Cậu cứ ra sức vừa mυ"ŧ vừa hút như trong video đã học. Nhưng hàm răng cậu lại làm đau hắn.

Cậu bi ai nghĩ mình đúng là hết thuốc chữa.

Hắn bị cậu làm đau như thế, tuy kêu rên nhưng lại không có cảm giác hứng tình gì cả.

Mãi đến khi miệng cậu bị chua cả lên, hắn vẫn không bắn ra được. Cậu nghe được âm thanh bất đắc dĩ trên đỉnh đầu vang lên: "Em đến cùng đã hạ thuốc gì với tôi?"

Thẩm Phàm chột dạ ngước mắt nhìn hắn, mím mím môi nói: "Em... bạn của em cho em"

Hắn thở dài, bản thân không chỉ trướng đến phát đau mà cả người cũng không có khí lực. Thẩm Phàm làm vậy lại giống như cù lét cho ngứa nên căn bản không giải quyết được vấn đề của hắn.

Chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, bởi hắn không nghĩ tới lá gan Thẩm Phàm lại lớn như vậy. Nhưng dù gì sự tình đã thành ra như vậy, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nếu như không phải hắn lần nữa dung túng cho cậu...

Thẩm Phàm dường như nhớ ra cái gì đó, liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, ngữ khí còn đặc biệt mang theo phần kiêu ngạo: "Anh đến cùng là có đồng ý đi cùng em hay không? Nếu như anh không đồng ý, em liền..."

Từ Thanh đánh gãy lời cậu: "Em liền làm sao? Treo tôi lên? Sau đó đem tôi vứt đi như món đồ chơi bị phế bỏ, không tìm được người khác để yêu?"

Thẩm Phàm bị lời nói của hắn chặn lại, làm nửa ngày sau mới nhược nhược đem câu nói của mình nói cho xong: "Thì em liền cưỡng X anh"

Từ Thanh: "...Vậy em cũng thật lợi hại đó, Thẩm thiếu muốn cưỡng X tôi thế nào hửm?"

Thẩm Phàm đột nhiên cứng lên, hứng thú cũng bùng lên dữ dội. Mấy cái ví dụ về hứng thú trong cơ thể người này, tất thảy cậu đều học từ 200 cái GV giáo dục mà ra.

Sắc mặt Từ Thanh càng ngày càng thâm trầm, trong lòng nghĩ, cậu đến cùng là từ đâu học được mấy cái này hả?

Thẩm Phàm giống như dâng hiến vật quý mà ngồi ở đó lẩm bẩm, Từ Thanh nhắm mắt lại dằn xuống lửa giận trong lòng: "Được, tôi đồng ý"

Thẩm Phàm vẫn đang lẩm bẩm, qua vài giây cậu mới phản ứng được câu nói của hắn, miệng mở lớn đến như dại ra: "Anh... anh vừa nói cái gì?"

Từ Thanh nhìn con hồ ly ngốc ngốc đang sững sờ này, âm thanh liền mang theo chút ý cười: "Không nghe? Không nghe vậy không tính"

Thẩm Phàm đột nhiên hướng về phía hắn mà nhào tới, gật đầu như giã tỏi, tự đắc nói: "Em nghe được mà, nghe được mà! Nói không giữ lời là heo đó!"

Từ Thanh ôm hắn, trên gương mặt lại xen lẫn vẻ u sầu, hắn không biết đoạn tình yêu này có thể kéo dài bao lâu, cũng không biết trong tương lai nó sẽ đi về hướng nào. Hắn chỉ có thể nghe theo trái tim mình mà đi, bởi vì đây là số mệnh. Và trái tim hắn nhất định phải do Thẩm Phàm nắm giữ.

Hắn vì bồi Thẩm Phàm xem một bộ phim điện ảnh cẩu huyết mà lần đầu tiên đem thời gian sáng tác trong ngày đẩy lên 3 giờ sáng. Hắn vì bồi Thẩm Phàm tắm suối nước nóng mà suốt mấy ngày trước đều thức đêm viết, dồn mấy vạn chữ lại viết rồi giữ bản thảo. Hắn vì bồi Thẩm Phàm mà sẽ đi đến nơi trước đây mình không muốn đi.

Từ Thanh từ trước đến giờ cũng không tưởng tượng bộ dáng khi yêu của mình là như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì một người mà thay đổi nhiều như vậy. Từ Thanh hắn bề ngoài trông rất lười biếng để quan tâm đến mọi việc, nhưng chỉ có những người thân cận mới biết, thật ra hắn là người rất cố chấp, sẽ không vì người khác mà nhượng bộ như vậy.

Nhưng những cố chấp của hắn khi trước mặt Thẩm Phàm lại không đỡ nổi một đòn.

Tuy rằng Từ Thanh luôn nói sẽ suy nghĩ một chút nhưng thật ra trái tim hắn đã luôn mở cửa, chỉ đợi Thẩm Phàm dọn đồ vào ở thôi.

Khi hắn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Phàm, cùng với dáng vẻ khi quần áo trên người bị cởi xuống của cậu khiến hắn nhớ tới một câu nói.

Đối với người như hắn mà nói, đã không động tình thì thôi, đã động tình thì chính là đại họa trời giáng.

Tấm lưng trắng nõn bóng loáng nổi bật lên giữa tấm thảm màu đỏ sậm, hai cái xương hồ điệp thon gầy của cậu được lót trên tấm thảm dân tộc ấy bị sấn đến thanh thuần mà sắc khí, cái mông trắng nõn cũng bị xoa nắn thành đủ loại hình dạng, dần dần cũng hằn lên dấu tay đo đỏ.

Thẩm Phàm cắn môi, cả người nhũn ra. Tiếng rên kiều mị luồn qua kẽ răng mà bật lên. Từ Thanh đặt từng cái hôn lên lưng cậu, rồi sau gáy, rồi trên sống lưng đến cả xương hồ điệp của cậu (3)

Từ Thanh mò đến đôi môi mềm mại của Thẩm Phàm, giọng nói ẩn ẩn mùi vị tìиɧ ɖu͙©: "Em cắn môi làm gì?"

Thẩm Phàm liền lè lưỡi liếʍ ngón tay hắn, mãi đến khi được cho phép, âm thanh cũng dần phóng đãng lên.

Nửa người dưới của bọn họ dính sát nhau, cùng chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©. Du͙© vọиɠ như đắm vào sâu trong đại dương, lần đầu được cùng người mình yêu quyện vào nhau giữa nước và sữa, cảm giác thật sự rất sung sướиɠ.

Từ Thanh lại khắc nữa lêи đỉиɦ, đột nhiên ghé bên tai Thẩm Phàm nói: "Ich mag sie" (tiếng Đức: Anh yêu em)

Thẩm Phàm bị lời của hắn kí©h thí©ɧ làm cho thân thể run lên, chất lỏng sền sệt màu trắng sữa rơi xuống thảm trải sàn, cậu nhẹ giọng nói: "Em cũng vậy"

Sự lãng mạn của Từ Thanh chính là một điều bí mật và rất hàm súc.

Quyển sách hiện tại của hắn có nhân vật chính là con lai gốc Đức nên sẽ nói tiếng Đức.

Như mọi khi, nhân vật này cũng là người đang tìm kiếm một bí mật. Nhân vật này còn bị một nhân vật nữ truy hỏi, tại sao hắn vẫn luôn cô đơn.

Vai chính đáp rằng bởi tôi chưa gặp ai có thể khiến tôi nói lời yêu.

Mà Từ Thanh so với nhân vật chính trong sách của hắn may mắn hơn, bởi hắn cuối cùng đã có thể gặp được người mình thích để nói tiếng yêu.



(1) thật ra quán bar ở đây là Qing bar, không phải là dạng bar mà có âm nhạc xập xình, vũ trường này nọ mà nó tương tự như phòng trà vậy, âm nhạc yên tĩnh, không có sàn nhảy,... tìm hiểu thêm tại đây:

↪https://baike.baidu.com/item/%E6%B8%85%E5%90%A7/7780408

(2) "hồ bằng cẩu hữu" là thành ngữ chỉ "bè" không phải "bạn", là bạn xấu.

(3) xương hồ điệp (xương bướm):Bảo Bối - Chương 7[edit ngày 26.6.2019]