Chương 3: Bạn thân khác giới Lục Nhiên.

"Tay mỏi, không muốn bóp nữa, em tự bôi thuốc đi!" Anh ta nói, buông tay ra, đứng bật dậy, cô không kịp đề phòng, đầu đập mạnh vào ghế sofa, mặc dù ghế sofa mềm, không đau chút nào, nhưng không ngăn được cô tức giận, "Anh phát điên à? Không nói một tiếng đã đứng dậy! Việc rửa bát tối nay anh cũng phải làm cho tôi!"

Anh ta uống nốt chỗ nước giải khát còn thừa của cô, thản nhiên nói: "Lần nào không phải tôi rửa? Lần nào em ăn no cũng tìm cớ, ngồi im không nhúc nhích. Mập chết em đi!"

"Anh... Ai nói tôi chưa rửa, tôi cũng đã rửa mấy lần rồi". Nói đến cuối, giọng cô không khỏi nhỏ lại, sau đó lại lớn tiếng nói: "Ai nói tôi mập rồi, tôi mập chỗ nào?" Nói rồi cô ngồi dậy, đứng trên ghế sofa, ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng cho anh ta xem.

Anh ta liếc nhìn, khẽ "chậc" một tiếng, bị cô cầm lấy chiếc gối trên ghế sofa đánh liên tiếp mấy cái.

Cô ta liên tục phản kháng, đạp loạn hai chân, người đàn ông trả đũa bằng cách dùng ngón tay đâm mạnh vào bên trong, lại thêm một ngón tay nữa vào bên trong và khuấy mạnh, nhanh chóng ra vào. Khiến cô ta chỉ có thể kêu ưm á, không nói nên lời.

Âʍ ɦộ nhỏ của cô ta bị hắn liên tục đâm vào, nước chảy không ngừng, "Không... á... đừng... ưʍ... á..". Âʍ ɦộ bị hắn đâm vào càng sướиɠ, cô ta càng không thể chấp nhận được bản thân mình như vậy.

"Nước chảy như vậy? Còn nói không muốn?" Giọng người đàn ông rất nhạt, một lúc sau sẽ quên, rất khó để nhớ.

Hắn rút ngón tay ra, đặt trước mặt cô ta, ngón tay hắn toàn bộ đều dính đầy nước trong suốt, là của cô ta.

Cô ta không thể chấp nhận được bản thân mình dâʍ đãиɠ như vậy, cô ta lắc đầu thật mạnh, nhắm mắt lại, không dám nhìn, người đàn ông cười, bôi nước da^ʍ của cô ta lên mặt cô ta.

"Con đĩ dâʍ đãиɠ như vậy, bị cưỡиɠ ɧϊếp mà vẫn còn cảm giác, có phải muốn dươиɠ ѵậŧ lớn đâm mày không?" Hắn nói, rồi cởϊ qυầи, cả cây gậy thịt lộ ra trước mắt cô ta, dựng đứng, hắn dùng tay vuốt ve vài cái, ép cô ta phải nhìn.

Cây gậy thịt đó gân xanh nổi lên, đầu dươиɠ ѵậŧ to bằng quả trứng bồ câu, trên đầu dươиɠ ѵậŧ còn phun ra chất nhờn trong suốt, gậy thịt vừa to vừa thô, khiến âʍ ɦộ nhỏ của cô ta lại chảy ra một dòng nước da^ʍ.

Người đàn ông như nhận ra phản ứng của cô ta, dùng đầu dươиɠ ѵậŧ cọ vào núʍ ѵú của cô ta, "Thấy dươиɠ ѵậŧ lớn thì đói khát như vậy sao? Con đĩ, ga giường đều bị nước da^ʍ của mày làm ướt rồi".

Đào Tuyết vô ích nhắm mắt lại, miệng nói: "Không... không phải... tôi không..".

"Hừ... còn nói không?" Người đàn ông dùng lòng bàn tay xoa bóp toàn bộ âʍ ɦộ của cô ta, khiến cô ta chảy nước da^ʍ. Làm ướt cả một tay hắn.

Miệng âʍ ɦộ của cô ta bị hắn xoa bóp rất thoải mái, nhưng miệng vẫn phản bác, "Không phải... á... không có... ưʍ... tôi không... á... không phải đĩ da^ʍ... đừng... đừng như vậy..".

Người đàn ông dùng hai ngón tay đâm vào miệng âʍ ɦộ, cũng không đi sâu, chỉ khơi gợi nông ở cửa hang. Miệng âʍ ɦộ ngứa ngáy khiến cô ta không chịu nổi, cô ta rất muốn hắn đi vào sâu hơn một chút, sâu hơn một chút nữa, nhưng lý trí lại bảo cô ta không được như vậy, cô ta nhắm chặt miệng, nhắm mắt lại. Nhưng khơi gợi cô ta một lúc, cảm giác ngứa ngáy ở cửa hang lại càng rõ ràng, cô ta không tự chủ được mà mở rộng hai chân, nâng mông lên đón lấy hai ngón tay đó. Miệng cũng mở ra, thở hổn hển.

"Không phải nói không muốn sao? Đây là đang làm gì? Nhìn xem nước da^ʍ của mày chảy đến cả mông rồi, còn nói mày không phải đĩ da^ʍ? Nói mày là đĩ da^ʍ thì tao sẽ thỏa mãn mày". Ngón tay người đàn ông lại tiến vào một nửa, cố tình khơi gợi thịt mềm bên trong âʍ đa͙σ của cô ta, khiến cô ta phải kêu lên.

Cô ta thực sự bị hắn đâm vào quá thoải mái, cảm giác ngứa ngáy ở cửa hang khiến cô ta rất trống rỗng, muốn được thứ gì đó lấp đầy, hai ngón tay không đủ, cô ta còn muốn nhiều hơn nữa.

"Á... tôi là đĩ da^ʍ, tôi là đĩ da^ʍ!" Cô ta không nghĩ nhiều mà nói theo lời hắn.

"Vậy mày có đáng bị đâm không? Có muốn dùng dươиɠ ѵậŧ lớn đâm chết mày không?" Người đàn ông dùng hai ngón tay đẩy vào, cong ngón tay, ra vào.

“Muốn, a… muốn anh *** lớn đâm em, dùng sức đυ. em.” Cô hoàn toàn buông xuôi chống cự, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn anh *** lớn cắm vào xuyên qua người mình, để dập tắt cơn ngứa ngáy trong huyệt động của cô.

Của quý của người đàn ông áp sát vào, qυყ đầυ cọ xát cửa huyệt của cô, cô nhấc mông lên, đẩy về phía của quý, miệng còn kêu lên: “Vào đi… vào nhanh đi… đυ. em, a…”

Người đàn ông đột ngột đâm vào, một phát tới tận cùng, khiến cô vừa đau vừa sướиɠ vừa căng trướng, cảm giác không thể nói rõ được, người đàn ông vừa vào đã điên cuồng đυ. cô, lần nào cũng tới tận tử ©υиɠ, Đào Tuyết bị anh đυ. đến kêu không ngừng, “A… nhanh quá… ưm… a… nhẹ chút… a ưm… sướиɠ quá.”

Thịt mềm trong huyệt Đào Tuyết mυ"ŧ chặt của quý của anh, người đàn ông sướиɠ đến thở hổn hển, nhấc chân cô lên tạo thành hình chữ m, của quý lại tiến vào thêm mấy phần. Đâm sâu vào.

“A… ưm… sâu quá… a… to quá…”

“Sâu không tốt sao? Không phải muốn anh đυ. chết em sao? A… em chặt quá, mυ"ŧ giỏi quá.” Người đàn ông vừa đυ. vừa cúi đầu dùng tay xoa nắn âʍ ѵậŧ của cô, nhìn hoa huyệt bị anh ra vào đυ. đến ướt nhẹp mà vô cùng phấn khích.

“A… không… đừng như vậy… đừng đυ.ng vào âʍ ѵậŧ, chịu không nổi như vậy… a… ưm a…”

Cô càng không cho anh đυ.ng, anh càng đυ.ng, âʍ ѵậŧ bị anh xoa nắn càng nhanh, tiếng cô kêu càng lớn, đột nhiên hoa huyệt bên trong đột ngột co thắt, thịt mềm bên trong siết chặt của quý của anh, người đàn ông đυ. càng mạnh mẽ, tiếng bốp bốp vang lên hòa cùng tiếng nước mật của cô.

“A… sắp rồi… sướиɠ quá… đυ. em sướиɠ quá,” không biết từ lúc nào sợi dây trói cô đã được cởi ra, cô dùng hai tay xoa nắn bầu vυ" của mình, không ngừng rêи ɾỉ.

Không lâu sau bị người đàn ông đυ. đến cao trào, dòng nước nóng phun ra tưới lên qυყ đầυ của anh, anh đυ. càng nhanh, anh bật người lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn mạnh vào bên trong.

Đào Tuyết đột ngột mở mắt, ngực thở hổn hển, cô đang ở trong phòng của mình, trong phòng không có người thứ hai, trên tủ đầu giường bật một chiếc đèn ngủ. Mọi chuyện vừa rồi chỉ là nằm mơ.

Nhưng bên dưới cô lại tràn lan thành thảm họa, trong mơ bị của quý to thô và mạnh mẽ đυ., bản thân trong mơ lại dâʍ đãиɠ, phóng túng như vậy, cầu xin người ta đυ. mình.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng dâʍ ɖu͙© kịch liệt trong mơ, bên dưới cô lại không nhịn được ướt đẫm. Cô mở điện thoại, xem thời gian, bây giờ là 1 giờ sáng, Lục Nhiên hẳn cũng đã ngủ rồi chứ?

Cô rút từ tủ đầu giường ra mấy tờ giấy ăn, lau nước bên dưới, đứng dậy mở cửa phòng đi ra phòng khách, cô tùy tiện lấy trong tủ lạnh một chai nước, dựa vào cửa tủ lạnh uống, tiện thể xem thử Lục Nhiên đã ngủ chưa?

Cô nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Lục Nhiên, nhìn vào, khe cửa không có ánh sáng, đèn đã tắt, cô áp tai vào cửa nghe ngóng, không có bất kỳ động tĩnh gì, hẳn là đã ngủ rồi.

Xác định anh đã ngủ, cô mới trở về phòng, đóng cửa lại, bật đèn, lục tìm trong tủ quần áo món đồ yêu thích của cô.

Một quả trứng rung nhỏ nhắn xinh xắn.

Chuẩn bị dùng nó để giải tỏa du͙© vọиɠ của cô.