Chương 16: Một du hồn

“Yến tiên sinh, anh sao thế?”

Yến Lai chợt tỉnh hồn, thấy đỉnh đầu được che bằng ô đỏ, Tạ Phỉ đang đứng bên cạnh hắn ta.

Cuối cùng hắn ta không thấy rõ dáng dấp người đàn ông kia ra sao, nhưng chỉ cần một cái nhìn đã lấy trọn hồn phách của hắn.

Yến Lai gần như quên hết tất cả, trong đầu chỉ còn lại người đàn ông áo đen che ô trong rừng trúc.

Hắn ta thất thiểu đẩy Tạ Phỉ ra, lật đật trở về phòng.

Từ ban ngày đến tối, từ hoàng hôn đến sáng sớm, Yến Lai đã không biết vẽ hỏng bao nhiêu bản thảo. Lần đầu tiên hắn ta hận năng lực của mình không đủ, lại nghi ngờ cho dù có là họa sĩ vĩ đại đi nữa, cũng khó mà phác họa người đàn ông trong rừng trúc lại được.

Trên thế gian này không có cây bút kia, nếu có, nhất định sẽ là tiên nhân hóa bút.

Hai ngày trôi qua, Yến Lai rốt cuộc đã vẽ phác thảo xong.

Lại một ngày, hắn ta tô màu xong.

Đầu óc Yến Lai vẫn còn phấn khởi, nhưng cơ thể đã mệt mỏi cực kỳ.

Hắn ta theo bản năng đăng bản vẽ đó lên Weibo, tiếp đó nghiêng đầu một cái, gục xuống bàn ngủ say.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, hai giờ sáng, thứ tự bài đăng của @Hạt trên Weibo từ 21019 tăng lên tới 21020.

Yến Lai có một trăm nghìn fans, trong đó không thiếu những người chênh lệch múi giờ và cú đêm, bọn họ xem bài đăng mới nhất trước tiên, nên cũng không cảm thấy lạ lắm. Bởi vì @Hạt là một người lảm nhảm, gần như mỗi ngày đều đăng bài lên Weibo, cũng thường xuyên chia sẻ những tác phẩm yêu thích với bạn mạng.

Những fans hâm mộ đã thành thói quen mở bình luận ra, không hề lưu ý mà để lại bình luận.

“Đầu tiên!”

“Giúp tui đi lên.”

“Hai giờ rồi mà thái thái còn chưa ngủ sao? Già rồi thức đêm là dễ hói lắm nha, đỉnh đầu lành lạnh.jpg”

“Thái thái mấy ngày trước đi đâu vậy? Đã mấy ngày không đăng bài, tui sắp báo cảnh sát rồi đó!”

“Đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, khi nào mới có sản phẩm mới vậy?”

“Tui thấy bản điện ảnh của “Rừng sương mù” đã được duyệt, hóa ra là lặng lẽ bán bản quyền sao?”



Từng câu bình luận không có chút dinh dưỡng nào vang lên, cho đến khi có người mở hình ảnh ra —

“…”

“… … …”

“Đậu má!”

Trong nháy mắt mỗi người nhìn thấy bức vẽ kia, đều cảm thấy đánh vào thị giác mãnh liệt, nó tới bất ngờ không kịp đề phòng, vì vậy càng sâu sắc hơn. Bọn họ không còn lòng dạ nào để bình luận, cho dù là trong hay ngoài nghề, vào lúc này đều hóa thành bạn mạng bình thường nhất, chỉ biết là bức tranh này rất đẹp.

Bởi vì đẹp và không đẹp là trực quan nhất rồi, mà trong đầu bọn họ cũng chỉ còn lại hai chữ trực quan nhất — đậu má!

Trên trăm chữ “đậu má” xếp thành hàng dài, chiếm đoạt cả khu bình luận, các bạn mạng gửi đi dựa vào linh hồn của mình, lại mở rộng đội ngũ “đậu má” lên hàng nghìn.

Vì vậy, trong một đêm mưa rất bình thường này, Yến Lai thực hiện thời khắc sáng nhất cuộc đời của hắn ta.

Hắn ta, nửa đêm lên hot search Weibo…

Hơn nữa, không phải do mua.

Là hot search tự nhiên hay không, đối với người trong nghề truyền thông mà nói rất dễ dàng phân biệt, nếu hot thật, bọn họ cũng sẽ chú ý tới, có lẽ có thể tìm được vài điểm lợi dụng được trong đó, cọ một ít nhiệt độ đúng dịp.

Tiểu Trần là trợ lý của nam diễn viên đang ăn khách nhất, bình thường cũng hay chú ý đến tình hình hot search, một khi phát hiện có hot search bất lợi cho Úc Ly, hắn cũng sẽ kịp thời thông báo đến đoàn đội.

Vào lúc này, hắn ta đang ngồi trên ghế dài trong phòng nghỉ ngơi, vừa lướt Weibo vừa chờ Úc Ly tẩy trang.

Hôm nay Úc Ly diễn cảnh đêm, hắn ta luôn phải đi theo, mí mắt đã sớm đánh vào nhau rồi.

Nhưng khi hắn ta lướt đến một bài hot search nào đó, cả người đều tỉnh táo!

Tiểu Trần, một tên thẳng nam, một tên thẳng nam tự nhận có tình thú thẩm mỹ cao cấp, lại nhìn chằm chằm một người cùng giới đến ba bốn phút, ngay cả Úc Ly tới cũng không chú ý.

Đột nhiên, điện thoại của hắn ta chợt bị cướp đi, Tiểu Trần mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Úc Ly gắt gao trợn mắt nhìn màn hình điện thoại của hắn, sắc mặt tái nhợt giống như người chết, quanh thân tản ra hơi lạnh thấu xương gần như đông vỡ hắn ta.

Không phải đâu, chẳng lẽ lại cho rằng hắn ta đang lười biếng?

Nhưng cũng không đến nỗi tức giận như vậy chứ?

Cho đến khi Tiểu Trần phát hiện Úc Ly không thể không chế được mà phát run, rốt cuộc ý thức được chuyện nghiêm trọng, hắn ta giật mình một cái, vội vàng đứng dậy khẽ kéo tay áo Úc Ly: “Úc, thầy Úc sao thế? Đừng dọa tôi mà!”

Úc Ly thật lâu không nói, mãi sau mới chuyển tầm mắt sang chỗ hắn ta, hốc mắt đỏ thẫm khiến hắn ta phải đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên đánh mất chức năng ngôn ngữ.

“Cái này…là cái gì?” Giọng của Úc Ly khàn khàn, giống như nuốt cát vào cổ họng.

Tiểu Trần đã bị sự khác thường của đối phương dọa sợ, đầu óc trắng xóa, lời nói không mạch lạc: “Hot, hot search Weibo, có một người đăng lên, hình như là họa sĩ truyện tranh, nhận được phản ứng rất tốt, chúng ta có thể cos đồ —”

Giọng nói hơi ngừng.

Tiểu Trần trơ mắt nhìn điện thoại của mình ở trong tay Úc Ly như một tấm giấy mỏng, trong khoảnh khắc vặn vẹo biến hình, trở thành một miếng sắt vụn.

Nhưng hắn ta không kịp đau lòng, bởi vì Úc Ly đã xoay người ra cửa, tốc độ nhanh đến mức chỉ chừa cho hắn một bóng lưng thoáng qua rồi biến mất.

“Thầy Úc, còn chưa thay xong quần áo đâu!”

“Anh muốn đi đâu!”

“Chờ tôi một chút!”

Ngay lúc Tiểu Trần vội vàng gọi điện thoại thông báo cho người đại diện, Yến Lai cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng ngắn ngủi.

Trong mắt hắn ta còn mang vẻ buồn ngủ, mắt hai mí cũng biến thành một mí, cả người mệt mỏi dị thường, tứ chi đau nhức giống như bị xe cán qua.

Yến Lai ngồi thẳng người, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn dã, cảm giác đau đớn như bị kim đâm cuốn qua toàn thân.

Hắn ta che hông hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa khóc lên.

Đau đớn kí©h thí©ɧ đến đầu, Yến Lai rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, giương mắt nhìn đồng hồ treo trong phòng, đã hơn sáu giờ sáng.

Bỗng nhiên, thân hình Yến Lai hơi chậm lại, bổ nhào về trước, cầm chuột dùng sức quơ quơ — màn hình sáng lên hiện ra trang Weibo của hắn ta, ngay chính giữa là bài đăng nửa đêm, mà góc trên bên phải lại nhắc nhở số fans tăng lên, cùng với hơn sáu ngàn @.

Yến Lai: “…”

Xong rồi.

Sao hắn ta có thể đăng bức tranh đó ra ngoài được?

Mặc dù là hắn ta vẽ, nhưng lại vẽ dựa theo người khác, căn bản không được cho phép, mà cũng vĩnh viễn không có khả năng có được cho phép.

Thậm chí Yến Lai không hề liếc nhìn phần bình luận chút nào, vội vàng xóa bài, nhưng hắn ta cũng biết làm như vậy vô ích, vì nó đã sớm bị truyền ra…

Chột dạ và áy náy chiếm cứ ở đáy lòng, Yến Lai phiền não túm tóc, chợt nghe có người ở sau lưng hỏi: “Anh thấy hắn ở đâu?”

Phản ứng đầu tiên của Yến Lai là lại gặp quỷ, khi hắn ta quay đầu, lại phát hiện trong phòng có thêm một người sống, đối phương còn đang mặc một bộ trường bào màu đỏ, giống như đến từ ngàn năm trước, “Đoan Mộc, Đoan Mộc tiên sinh… anh vào bằng cách nào?”

Úc Ly giật khóe mắt một cái, lúc này cũng lười uốn nắn cách gọi của Yến Lai, y ép sát tiến lên, “Hỏi anh đó, nói.”

Yến Lai vẫn còn ngơ ngác, “Thấy ai?”

“Người trong bức tranh của anh.”

“Anh đã thấy bức tranh đó rồi sao… Không đúng, làm sao anh biết là tôi vẽ?” Đối phương là một đại minh tinh, chẳng lẽ còn chú ý tới một họa sĩ nho nhỏ như hắn? Cho dù có chú ý thật, đó cũng chỉ là ID hư vô, hắn ta chưa bao giờ công khai lộ mặt cả.

“Tôi muốn biết ắt sẽ có thể biết.” Úc Ly không kiên nhẫn nói nhảm với Yến Lai, y nói thẳng: “Anh có thể nhìn thấy một ít thứ vượt qua lẽ thường, cho nên, anh thấy hắn dưới tình huống nào?”

Yến Lai co rút con ngươi một cái, bắp thịt cả người cũng căng thẳng, theo bản năng muốn chối. Nhưng nhìn cặp mắt có thể sáng tỏ tất cả kia, hắn ta vẫn lấy can đảm sửa lại: “Anh, anh nói cho tôi trước, đó rốt cuộc là chuyện gì?”

Úc Ly không ngờ Yến Lai có vẻ rất sợ y mà còn dám nói điều kiện, y híp mắt lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng, một cái tay đỡ lưng ghế của Yến Lai, dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương, nhẹ nhàng đè một cái.

“Rắc—— “

Ghế gỗ chia năm xẻ bảy, Yến Lai cũng đặt mông ngã ngồi dưới mặt đất đầy vụn gỗ.

“Tôi nói!” Yến Lai sợ đến mức hồn phi phách tán, dũng khí vất vả lắm mới có lại như khinh khí cầu bị chọc thủng một lỗ, nháy mắt liền xịt về: “Tôi, tôi thấy hắn trong sân trước khách sạn…”

“Lúc ấy có cái gì dị thường?”

Yến Lai cố gắng nhớ lại, rốt cuộc bắt được một chút, “À! Đúng rồi, tôi nhìn thấy ông chủ Tạ trước, hắn cũng cầm ô đỏ!”

Tiếng nói rơi xuống, hắn chỉ thấy Úc Ly căng thẳng, dùng sức nắm chặt tay.

Yến Lai chỉ nghĩ là đối phương muốn đánh hắn ta, liền nâng tay lên che mặt, nhưng đau đớn trong dự đoán mãi mà không đến.

“Không phải anh muốn biết chuyện gì sao?” Sau khi Úc Ly yên lặng chốc lát thì chậm rãi buông lỏng tay.

Tiếp theo, Yến Lai liền nghe được một câu không thể tưởng tượng nhất trong cả đời của hắn ta.

Dư âm tan đi, cả phòng yên lặng.

Hồi lâu sau, Yến Lai khô khốc mở miệng: “Cho nên, thật ra tôi là con gà?”

“Là gà yêu.” Úc Ly lành lạnh nói: “Anh có phải là gà hay không mà tự mình còn không biết?”

“Tất cả dị thường trên người tôi, cũng là bởi vì huyết mạch thức tỉnh?”

Lúc này Úc Ly không lên tiếng đáp lại, y không muốn lặp lại lời nói lần thứ hai, cũng không có hứng thú chơi trò chơi hỏi một đáp một ngu đần cùng Yến Lai.

“Thứ mà tôi nhìn thấy cũng không phải là quỷ, mà là những tàn ảnh từng xảy ra giống như đoạn phim?”

“…”

“Vậy… người trên tranh, cũng là tàn ảnh sao?”

Úc Ly hơi cau lông mi dài xinh đẹp lại, nhìn ra vườn hoa dưới ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ, đáy mắt cũng có một chút mờ mịt.

Thật ra thì Yến Lai không nên nhìn thấy, dẫu sao người kia đã biến mất 5000 năm, trừ khi… từ trường không yên. Mà nguyên nhân tạo ra việc này có rất nhiều, ví dụ như từ tính của từ trường đột nhiên chập chờn, hiện tượng tự nhiên cực đoan, hoặc là có hai người có từ trường cực kì giống nhau ở một điểm nào đó.

Nhưng từ trường của mỗi cá nhân đều khác nhau, cho dù sinh đôi cũng có khác biệt rất lớn.

Trong lòng Úc Ly vẫn luôn có một câu trả lời, nhưng từ đầu đến cuối đều thiếu bước giải đề, hôm nay lấy được một ít đầu mối từ Yến Lai, cũng chỉ thiếu một chùy định âm để chứng minh.

Y không nói lời nào, Yến Lai cũng không hỏi nữa.

Thật ra thì Yến Lai muốn nghe nhất chỉ là một câu “tôi đùa đấy”, nhưng trực giác nói cho hắn ta, tất cả đều là thật.

Dần dần tiêu hóa mình sự thật là gà yêu, Yến Lai bắt đầu lo lắng an nguy của bản thân, “Vậy tôi là yêu, có thể có đạo sĩ hòa thượng gì đó tới bắt tôi không? Tôi sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm thái mỏng để nghiên cứu sao?”

Úc Ly giễu cợt cười một tiếng: “Anh không nói, người bình thường cũng sẽ không biết.”

“Tương, quản lý Tương cũng vậy sao?” Yến Lai rất để ý.

“Ừ.”

“…Anh cũng vậy sao?”

Mà lần này trả lời hắn ta là tiếng đẩy cửa rời đi, chỉ để lại một vạt áo màu đỏ.

Mưa đã tạnh, Úc Ly xuyên qua vườn hoa nhiều màu như cầu vồng, lúc đi tới sân sau, chân trời vừa mới tờ mờ sáng.

Y dừng chân ngừng trước nhà nhỏ, nhìn đèn l*иg màu đỏ chập chờn dưới mái hiên, đôi mắt u ám.

Úc Ly hít thở sâu, không khí mát mẻ ướŧ áŧ cuốn vào trong phổi, lúc y đẩy cửa vào nhà, chỉ thấy Tạ Phỉ đang từ trên cầu thang xuống, trong miệng còn hát nhẩm.

“Úc tiên sinh? Anh về bao giờ thế?” Trong phòng khách không bật đèn, Tạ Phỉ nửa híp mắt mới nhìn rõ là ai, cười hỏi: “Sao lại mặc cổ trang vậy? Là trang phục diễn sao?”

Úc Ly đứng tại chỗ, cách một khoảng trầm mặc đánh giá Tạ Phỉ, vừa giống như đang quan sát một người khác xuyên qua hắn.

“Sao thế?” Tạ Phỉ nhạy cảm nhận ra được bầu không khí không đúng.

Úc Ly đi từng bước một tới trước mặt Tạ Phỉ, giơ tay lên chạm vào vị trí dưới yết hầu đối phương, ngày thứ nhất bọn họ gặp mặt, y cũng đã làm chuyện giống vậy.

Tạ Phỉ hơi ngửa về sau, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Anh làm như vậy không tốt lắm đâu?”

Úc Ly nhíu mày, “Làm sao?”

Tạ Phỉ thấy y nghi ngờ không giống giả bộ, không thể làm gì khác hơn là nói ra: “Cảm giác có chút gay gay…”

Úc Ly ngẩn ngơ, ngay sau đó giống như bị bỏng mà rụt tay về, “Càn rỡ!”

Tạ Phỉ lập tức tỏ thái độ đàng hoàng, thấy Úc Ly đã ở bên bờ thẹn quá thành giận, chỉ sợ đối phương bắt hắn trả tiền lại, vội vàng nói: “Chẳng qua là chỗ đó của tôi khá nhạy cảm, nếu như anh muốn sờ, lần sau nói với tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị tinh thần trước.”

Mặt Úc Ly đỏ lên, xấu hổ và khuất nhục xen lẫn trong ngực, theo bản năng muốn giãi bày, chợt nghe thấy những tiếng hít hà thi nhau vang lên.

Y quay đầu, chỉ thấy cửa rộng mở, có ba bóng người cao thấp không đồng nhất đứng đó.

Không khí trong phút chốc ngưng trệ một cái.

Hồi lâu sau, giọng nói yếu ớt của A Phúc vang lên: “Quấy, quấy rầy…”

Tiếp đó là câu cảm thán đầy ý sâu xa của Tương Phi: “Interesting…”

Cuối cùng, chỉ còn lại Ngân Túc: “Cục.”