Chương 10: Ăn chung

Sáu giờ ngày hôm sau, các tân binh bị tiếng còi đánh thức, đầu tiên chạy mười cây số đến phía sau núi, sau đó đi nhà ăn ăn cơm, bọn họ chỉ có nửa tiếng đồng hồ.

Chu Chu, Liễu Hi, Thượng Dã ngồi cùng một bàn, ba người đều là dạ dày đại vương, đồ ăn trên đĩa người này so với người kia càng nhiều hơn, Chu Chu cười nhìn Liễu Hi: "Cậu là Omega đầu tiên tôi thấy ăn nhiều như vậy."

Liễu Hi không hề xấu hổ chút nào, cậu ta đã quen với những lời nói như vậy: "Không có cách nào cả, thân thể quá mệt mỏi, dinh dưỡng nhất định phải đuổi kịp."

"Đúng vậy, thân thể là quan trọng nhất." Chu Chu gật đầu đồng ý, sau đó hơi nghiêng người về phía Liễu Hi, tò mò hỏi: "Này, hôm qua một mình cậu ngủ có ngon không? Ký túc xá của cậu có lớn không? Có phòng vệ sinh không?"

Liễu Hi cắn một miếng trứng luộc đã bóc vỏ, nói: “Tôi ngủ rất ngon, ký túc xá rất tốt, có phòng vệ sinh riêng.”

"Wow, tớ ghen tị với cậu lắm đó nha." Ánh mắt Chu Chu sáng lên.

Liễu Hi xấu hổ cười nói: “Là giới tính cho tớ được ưu đãi, nếu không thì thì cũng giống các cậu thôi.”

"Haizzz, không sao, dù sao chỉ cần vượt qua khảo hạch đào thải, chúng ta cũng có thể ở phòng kí túc xá ít người, đến lúc đó sẽ có phòng vệ sinh riêng." Chạy xong, Chu Chu và Thượng Dã đã tìm đàn ông hỏi cơ sở vật chất của kí túc xá.

"Vậy các cậu cố gắng lên." Sau khi động viên, Liễu Hi cho nghĩ đến mình cũng sẽ tham gia khảo hạch đào thải, liền nói thêm: "Tớ cũng phải cố gắng."

Chu Chu dùng sức gật đầu, ánh mắt rất kiên định: "Ừ, chúng ta đều phải cố gắng. Nhưng anh Dã đừng khỏi lo, anh mạnh như vậy, nhất định sẽ vượt qua."

Bị gọi tên, Thượng Dã cắn bánh quẩy ngẩng đầu lên, vừa định nói gì đó thì trước cửa căng tin đã náo loạn không nhỏ, Thượng Dã nhướng mi lên nhìn, khi nhìn thấy một dáng người cao lớn cường tráng, miệng hơi nhếch, bánh quẩy trong miệng một lần nữa quay về chén.

Liễu Hi nghe được âm thanh, kích động quay đầu lại: "Là thượng tướng đó!"

Chu Chu quay đầu nhìn thượng tướng vừa đi vào, hai mắt trợn to kinh ngạc: “Thượng tướng cũng tới đây ăn cơm à? Tớ còn tưởng rằng ngài ấy có nhà răng riêng, nhìn như vậy, thượng tướng hình như cũng không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài."

Quả thực Cố Thanh Lan vẫn luôn ăn cơm trong căng tin cùng cấp dưới, không có gì đặc biệt, các cựu binh cũng không xa lạ gì, nhưng tân binh lần đầu tiên nhìn thấy một quan chức cấp cao như vậy đến, không thể tránh khỏi việc họ sẽ cảm thấy không quen.

"Nhìn kìa, thượng tướng, tôi đã bảo ngài ăn cơm trong văn phòng đi, nhưng ngài không nghe, ngài thấy đấy, họ đều bị dọa rồi." La kỳ nhìn quanh những tân binh đang căng thẳng chào hỏi, lẩm bẩm.

Cố Thanh Lan gật đầu chào lại mỗi tân binh chào mình, lạnh lùng nói: "Ăn một bữa cơm có gì đâu mà bị dọa, cậu cho rằng họ là những tên nhóc hai ba tuổi sao?"

"Tôi không phải sợ bọn họ không được tự nhiên, thượng tướng sẽ tự trách mình sao?" La Kỳ cười tủm tỉm nói.

Cố Thanh Lan nhàn nhạt liếc La Kỳ một cái: "Tôi sẽ tự trách vì chuyện thế này à?"

La kỳ : “Vậy tôi sợ ngài xấu hổ.”

Cố Thanh Lan: "Xấu hổ là ý gì?"

La kỳ : "..." Quên rằng lão đại có giới hạn cực cao, gần như không biết xấu hổ.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta không có nhiều thời gian để ăn đâu." Cố Thanh Lan không có ý định nói chuyện với La kỳ nữa, người này vừa mở miệng liền không thể dừng lại, thuộc về kiểu người mình càng phản ứng thì y càng hăng hái.

Thượng Dã nhìn thấy Cố Thanh Lan đi tới nhà ăn, mông không chút không dính vào ghế được, ánh mắt không ngừng theo dõi Cố Thanh Lan múc cơm, Chu Chu và Liễu Hi đều cảm thấy muốn mù.

"Anh Dã, ánh mắt của anh cũng quá lộ liễu rồi, chú ý hình tượng." Chu Chu nhắc nhở Thượng Dã.

Thượng Dã lười biếng nâng má, vẫn nhìn chằm chằm Cố Thanh Lan, bưng đĩa cơm đi tới một chỗ ngồi xuống: "Tôi không nhịn được, lòng tôi không cho phép."

"Trời ạ." Liễu Hi toàn thân run rẩy, thân là Omega, nghe được những lời buồn nôn thế này, cậu ta chỉ cảm thấy muốn ọe, hơn nữa, với tư cách là fan của thượng tướng, cậu ta sâu sắc cảm thấy Thương Dã không xứng với thần tượng của mình.

Có một số việc khó nói, Liễu Hi dùng đũa gõ lên đĩa, khéo léo tấn công Thượng Dã: “Nghe nói người theo đuổi thượng tướng ít nhất cũng phải cấp thiếu tướng trở lên, bạn Thượng Dã , muốn đuổi theo thượng tướng, chỉ sợ có chút khó khăn."

“Không sao, cuộc sống phải dám theo đuổi, nói không chừng thượng tướng thích tôi, một người tuổi trẻ muốn năng lực không có năng lực.” Thương Dạ không chút xấu hổ trả lời.

Liễu Hi lại bị sét đánh.

Chu Chu lắc lư, trên cánh tay nổi đầy da gà.

Anh Dã thật xứng đáng với cái tên của mình, anh ấy nói và làm mọi việc một cách ngông cuồng.

“Các cậu có muốn đi với tôi qua đó không?” Thượng Dã hất cằm về phía chỗ Cố Thanh Lan đang ngồi, ý nói muốn ngồi ở đó.

Đồng tử Chu Chu run rẩy: "Anh Diệp, không thể nào, anh muốn ngồi chung với thượng tướng? Anh điên rồi, ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa thượng tướng làm sao có thể đồng ý ngồi cùng anh, đừng đến đó, kẻo bị từ chối, mất mặt trước bao nhiêu người.”

“Không mặt dày sao theo đuổi được người có quyền có chức lớn nhất ở đây?” Thượng Dã nghiền ngẫm mím môi, huýt sáo nhẹ, biết Chu Chu và Liễu Hi không muốn đi cùng mình nên liền bưng đĩa thức ăn đứng dậy.

Chu Chu và Liễu Hi nín thở, vừa lo lắng vừa hưng phấn nhìn Thượng Dã .

Những người khác cũng chú ý đến sự kỳ lạ của Thượng Dã, lần lượt đưa mắt nhìn qua vẻ khó hiểu.

Khi Thượng Dã đi đến trước mặt Cố Thanh Lan, anh đang bóc vỏ trứng, mu bàn tay trắng nõn tự nhiên thon dài, đẹp đẽ, nổi lên những đường gân rõ ràng, lộ ra một cỗ sự quyến rũ mơ hồ.

Thượng Dã không nhịn xuống được lời ca ngợi: "Thượng tướng, tay của ngài thật đẹp."

Tay đang bóc trứng của Cố Thanh Lan dừng lại trong giây lát, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Hy vọng đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói lời này, cũng là lần cuối cùng."

Toang rồi, nói sai rồi.

Có vẻ như thượng tướng không thích người khác khen mình đẹp.

Thượng Dã ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thưa thượng tướng, về sau tôi sẽ không nói như vậy nữa."

Chờ tôi theo đuổi được ngài sẽ nói cho ngài nghe tiếp!

Đứa trẻ này, có biết chính mình xém chút nữa bị thượng tướng xử lí?

Thượng tướng ghét nhất người khác dùng những từ như đẹp đẽ, xinh đẹp để miêu tả về mình.

La Kỳ lau mồ hôi trong lòng vì Thượng Dã, ánh mắt rơi xuống đĩa cơm của hắn, giúp thượng tướng hỏi: “Cậu tới đây có chuyện gì à?”

Thượng Dã mặt dày nói: "Vốn dĩ tôi ăn xong rồi muốn đi dẹp mâm đồ ăn, nhưng vừa đi tới chỗ thượng tướng, lại đột nhiên đói bụng, không biết có thể ngồi cùng hai người ăn tiếp được không?"

La Kỳ: "..."

Lý do này, trâu bò đó!

Đúng là không biết xấu hổ!

Cố Thanh Lan thờ ơ nhìn đĩa đã ăn gần xong của hắn: "Mâm của cậu đâu còn gì để ăn?"

Tân binh này cho rằng anh dễ bị lừa lắm sao?

Trên mâm của Thượng Dã không còn gì, thứ duy nhất còn ăn được chính là miếng bánh quẩy vừa rớt ra từ trong miệng: “Thượng tướng, tôi vẫn còn bánh quẩy chưa ăn xong, ai cũng nói lãng phí lương thực là rất đáng xấu hổ, mong thượng tướng đừng để tôi trở thành người đáng xấu ổ.”

Cố Thanh Lan: "..."

Hắn ăn không hết liên quan gì đến anh à? Cứ như thể anh sẽ trở thành một đại ác nhân nếu không cho hắn ngồi xuống.

Trầm mặc một lát, Cố Thanh Lan nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống ăn đi."

Thượng Dã nhướng mày, vui vẻ ngồi xuống: “Cám ơn thượng tướng.”

Sắc mặt Cố Thanh Lan thản nhiên: "Không có gì, nhanh ăn xong cái bánh quẩy cuối cùng rồi đi huấn luyện đi."

Thượng Diệp: “Tuân theo mệnh lệnh của thượng tướng.”

Cố Thanh Lan: "..."

Có phải đứa trẻ này đã xem quá nhiều chương trình truyền hình?

Liếc nhìn Thượng Dã, Cố Thanh Lan cúi đầu, tiếp tục ăn trong im lặng.

"Người thứ ba" La kỳ vẫn luôn theo dõi sự tương tác giữa Cố Thanh Lan và Thượng Dã , trong lòng đã có một vạn đầu thảo nê mã lao nhanh qua.

Cái cớ Thượng Dã dùng nghe rất giả tạo, nhưng thượng tướng lại dung túng lời nói dối của hắn, cho phép hắn ngồi xuống?

Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Thượng tướng từ khi nào trở nên dịu dàng như vậy?