Chương 20: Huấn luyện

Anh vẫn mặc bộ quân phục màu đen, với hàng cúc vàng được cài ngay ngắn đến cổ áo, nghiêm túc và tiết chế, vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng tắp, tư thế đứng uy nghiêm và hiển nhiên khiến người khác không dám nhìn thẳng quá lâu .

"Trước khi cho các cậu xem, tôi muốn kiểm tra các cậu trướv." Cố Thanh Lan mở miệng, phía dưới tức khắc im lặng: "Các cậu ai có thể phân biệt được cơ giáp thông thường và cơ giáp thông minh?"

“Thượng tướng, em ạ.” Liễu Hi là người đầu tiên giơ tay.

Cố Thanh Lan gật đầu: "Được, cậu nói đi."

Được nói chuyện với thần tượng, Liễu Hi hưng phấn đến đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Sự khác biệt giữa cơ giáp thông thường và cơ giáp thông minh chủ yếu là có sử dụng sức mạnh tinh thần hay không. Cơ giáp thông thường không cần sức mạnh tinh thần, nhưng cơ giáp thông minh thì có.”

Cố Thanh Lan: "Vậy cơ giáp thông minh thông thường và cơ giáp thông minh cấp S có gì khác biệt?"

Liễu Hi: "Vẻ ngoài cơ giáp không giống nhau. Cơ giáp thông thường có vẻ ngoài cố định, trong khi đó cơ giáp thông minh cấp S trở lên có thể thay đổi hình dáng, biến thành những vật dễ mang theo như vòng tay, nhẫn, hoặc hoa tai."

Dừng một chút, Liễu Hi hai mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Lan, mạnh dạn nói thêm: “Hồ Gầm của thượng tướng có thể thay đổi vẻ ngoài, nếu em đoán không lầm thì chiếc nhẫn thượng tướng đang đeo ở ngón út lúc này chính là Hổ Gầm."

"Câu trả lời không tồi." Cố Thanh Lan gật đầu tán thưởng, sau đó giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn trên ngón tay út, nói: "Nhưng chiếc nhẫn đuôi này không phải là Hồ Gầm."

"Dạ?" Liễu Hi kinh ngạc, những tân binh khác cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng chiếc nhẫn đó là Hổ Gầm, dù sao ngày hôm qua bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy thượng tướng đeo nó.

Cố Thanh Lan nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nghĩ thầm quả nhiên là tân binh, vẫn còn quá non trẻ: "Khi đối đầu với kẻ địch, các cậu có cho kẻ địch biết quân bài tẩy của mình không?"

"Không..." Câu trả lời thưa thớt vang lên.

Cố Thanh Lan nói: "Đúng vậy, cơ giáp là bạn đồng hành của các cậu, trên chiến trường, chúng còn chiến hữu còn thân hơn người nhà của các cậu. Nếu đã như vậy, sao có thể để kẻ địch dễ dàng đoán được cậu sẽ đánh thức cơ giáp của mình ở đâu? Cho nên đây là bài học đầu tiên tôi dạy cho bạn hôm nay, đừng bao giờ để kẻ thù biết cơ giáp của mình ở đay."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Cố Thanh Lan lại nói: “Bình thường các cậu tiến vào buồng lái cơ giáp như thế nào?”

Mọi người: "???"

Đây là loại câu hỏi ngu ngốc gì vậy?

Tiết Duệ buồn bực nói: “Thượng tướng, không phải là đi vào thôi sao, còn cách nào khác sao?”

Cố Thanh Lan hỏi Tiết Duệ: "Không có cách nào khác ngoài đi vào sao?"

Tiết Duệ bối rối. Cách khác? Cách nào chứ?

Lăn vào?

Nhảy vao?

Xoay tròn và nhảy vào?

Chu Chu hoang mang gãi đầu: " Anh Dã, thượng tướng hỏi câu này là có ý gì? Có cách nào khác để vào buồng lái của cơ giáp à? Không phải là cứ đi vào thôi sao?"

Thượng Dã lúc đầu cũng không có suy nghĩ thấu đáo, nhưng sau đó, hắn nhớ tới sổ tay của mẹ, chợt hiểu Cố Thanh Lan muốn nói gì.

Hơi ngạc nhiên.

Thượng tướng có thể đạt được trạng thái mà mẹ ông đã hình dung?

Đó chỉ là suy đoán, theo thông tin mà hắn biết thì không ai trong Đế Quốc có thể đạt tới trạng thái đó.

"Anh Dã ? Anh Dã?" Thấy Thương Dã ngơ ngác không nói lời nào, Chu Chu lại kêu lên hai tiếng.

"Hả?" Thượng Dã phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn Chu Chu, bởi vì âm lượng quá lớn, hấp dẫn Cố Thanh Lan chú ý, anh tưởng Thượng Dã đang muốn trả lời, thế là nói: "Thượng Dã, cậu nói đi."

Đột nhiên bị kêu tên Thượng Dã thụ sủng nhược kinh.

Cuộc trò chuyện hôm nay với thượng tướng, get go!

Trong lòng bồn chồn khiến Thượng Dã cường điệu sải bước về phía trước, Cố Thanh Lan vẫy tay với hắn: "Cậu không cần bước ra khỏi hàng, chỉ cần đứng tại chỗ trả lời thôi."

Thượng Dã: "..."

Im lặng lùi lại.

Xung quanh vang lên tiếng nén cười lại.

Cũng may Thượng Dã da mặt dày, cho nên hắn không có chút nào xấu hổ, chỉ nhìn chằm chằm người mình yêu “Thưa thượng tướng, tôi biết có một cách kkhacs.”

Cố Thanh Lan: "Cách gì?"

Thượng Dã nhìn Cố Thanh Lan ánh mắt thâm trầm, lộ ra vẻ sùng bái cường giả: "Ngoại trừ tự mình đi vào, chúng ta còn có thể để cơ giáp chủ động đem chúng ta đi vào."

Hiện trường có tiếng ồn ào: "Cơ giáp chủ động mang vào? Cơ giáp làm sao mang được? Cho dù là cơ giáp thông minh, cũng chỉ có thêm liên kết tinh thần và quang nã thôi, quang não không thể điều khiển cơ giáp."

Mọi người đều cho rằng Thượng Dã đang nói nhảm.

Cơ giáp sao có thể chủ động làm mọi việc? Nếu cơ giáp thực sự lợi hại như vậy, tại sao lại cần con người điều khiển? Có việc gì thì để bọn họ tự mình làm, cũng có thể giảm bớt tử vong của binh lính.

Trong số những tân binh, không ai cho rằng Thượng Dã nói đúng.

Tuy nhiên, hắn đã trả lời đúng rồi.

Cố Thanh Lan có chút tán thưởng nhìn Thượng Dã, tân binh đi vào từ cửa sau này hình như không giống người thường: "Tốt lắm, cậu trả lời đúng."

"Hả? Phải không?"

"Làm sao có thể, thượng tướng đang nói bậy à."

"Thượng tướng, chúng ta không tin. Giáo viên của chúng ta chưa bao giờ nói cơ giáp có thể tự hành động, thậm chí cấp 3S cũng không."

Những câu hỏi liên tục đến, nhưng Cố Thanh Lan vẫn không hề lay chuyển, anh giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cúc cổ tay áo màu vàng trên tay áo trái, đôi mắt như biển sâu, xa xăm và rộng lớn: “Tôi biết các cậu không tin, cho nên tiếp theo tôi sẽ tự mình làm cho các cậu nhìn, chỉ lần này thôi, các cậu phải nhìn cho rõ."

Lời vừa dứt, mọi người đều cảm thấy một luồng ánh sáng màu vàng vọt ra từ không trung!

Tác giả có lời muốn nói:

Thượng Dã: Vợ mình thật sự quá ưu tú