Chương 1.3: Anh em họ Cố

Ba người đều sửng sờ một lúc, một trong hai đứa song sinh là người đầu tiên lớn tiếng chất vấn: “Mày là ai? Sao mày lại ở nhà tao?”

Trong lòng Trần Văn Ngọc chợt lóe lên một cảm giác khác thường, thanh âm của anh rất thấp: “Tôi tên Trần Văn Ngọc.”

Cố Triệt người đang đặt câu hỏi, quay sang hỏi người còn lại: “Trần Văn Ngọc? Viên, anh biết người này sao?”

Cố Viên mặt không hiểu cảm lắc lắc đầu.

Đang lúc Trần Văn Ngọc không biết giải thích như thế nào, bảo mẫu Lý Bình lên tới, nhìn thấy tình hình, cô lập tức đi đến trước mặt Cố Viên và Cố Triệt nói: “Viên thiếu gia, Triệt thiếu gia xin mau đi thay quần áo chuẩn bị ăn tối! Cố tiên sinh còn đang đợi.”

Lý Bình nói xong, Cố Viên quay đầu rời đi, Cố Triệt muốn hỏi thêm vài câu, nhìn thấy anh trai đi mất, réo lên đuổi theo.

Thấy hai người đã rời đi, Lý Bình đối Trần Văn Ngọc nói: “Văn Ngọc thiếu gia cũng chuẩn bị đi, lập tức ăn cơm nha.”

Trần Văn Ngọc nhịn không được nhìn vào hành lang bên trong, hai người em trai của anh, một người rất lạnh nhạt với anh, người còn lại cáu kỉnh và bất mãn với anh.

Khi mọi người cùng ngồi xuống với những loại cảm xúc đan xen khác nhau, Trần Văn Ngọc không khỏi lo lắng.

“Văn Ngọc.” Cố Minh Sinh ngồi ở chủ vị, ông là người đầu tiên kêu tên anh.

Trần Văn Ngọc không ngẩng đầu, anh dừng lại một lúc lâu mới không được tự nhiên mà hô: “…… Ba.”

“Anh gọi ba tôi cái gì?” Đang ngồi Cố Triệt tựa hồ có chút khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Cố Minh Sinh quở mắng: “Tiểu Triệt, đây là anh trai con, thật không lễ phép!”

“Anh ấy là anh trai của con, vậy còn ảnh là ai?” Cố Triệt chỉ vào Cố Viên hỏi.

Cố Viên dùng khóe mắt liếc em trai, lẳng lặng ngồi.

“Đều là anh của các ngươi!” Cố Minh Sinh không cùng Cố Triệt nói nữa, đối Trần Văn Ngọc nói: “Đây là dì Lâm của con.” Đương nhiên chính là vợ hiện tại của ông ta.

“Chào con, Văn Ngọc.” Lâm Thời Vũ cười trả lời, ôn nhu nói: “Ở trong nhà đừng dè dặt, cần gì cứ nói với dì.”

“Cảm ơn dì.” Trần Văn Ngọc nhìn người phụ nữ rất dịu dàng đang mỉm cười, không biết trong lòng có ý nghĩ gì.

Trên bàn cơm dần dần chìm vào im lặng.

Cố Minh Sinh đột nhiên nhớ ra điều gì, mở miệng nói: “Văn Nhọc, con thi đậu vào trường trung học Minh Hoà phải không?”

“Dạ.” Trần Văn Ngọc thấp giọng đáp.

“Minh Hoà cách nhà hơi xa, như vậy đi, ba cho con thuê tài xế chuyên trách đưa đón con đi học.”

“Không cần, không cần.” Trần Văn Ngọc cắn môi, tiện đà nói ra nội tâm của mình: “Con dự định sẽ sống trong ký túc xá của trường.”

Cố Minh Sinh nghe xong điều này liền nhíu mày, nhưng Cố Triệt ở bên cạnh bàn thấp giọng cười nhạo một tiếng, quay đầu dán vào mặt anh trai nhà mình.

Lâm Thời Vũ cũng khuyên nhủ: “Văn Ngọc à, mặc dù việc đưa đón chậm trễ chút thời gian, nhưng điều kiện ở nhà khẳng định sẽ tốt hơn trọ ở trường, chúng ta cũng thuận tiện để chăm sóc con.

Trần Văn Ngọc khó được thực nghiêm túc nói: “Con chỉ hy vọng có thể sống càng độc lập hơn!”

Câu này như là buộc tội điều gì đó, Cố Minh Sinh không biết nghe ra cái gì, thế nhưng khen ngợi nói: “Thật tốt.”

Vì thế mọi người đều trầm mặc xuống, lo chính mình mạnh ai nấy ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, Trần Văn Ngọc lên lầu, Cố Viên và Cố Triệt đi phía sau anh cùng lên lầu.

Cố Triệt tâm tính thật giống một đứa trẻ, đối anh có bất mãn, lập tức biểu đạt ra: “Trần…… Trần gì đó, tại sao anh cùng một người ba với tôi?!”

Trần Văn Ngọc không trả lời, mở cửa đang định bước vào phòng, lời nói của Cố Viên mơ hồ lọt vào tai anh: “Muốn độc lập? Hay là muốn rời đi?”

Trần Văn Ngọc sửng sốt một chút, ‘ phụt ’ bật cười, quay đầu nhìn một khuôn mặt lạnh của người kia, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Cố Viên đối với vấn đề này có chút cảm thấy phiền chán, không kiên nhẫn nói: “Mười một.”

Mười một tuổi, quả nhiên chính là sau khi ly hôn.

“Cậu là Cố Viên?” Trần Văn Ngọc cười khẽ một tiếng: “Vậy cậu là Cố Viên mười một tuổi sao?”

Cố Viên không hiểu, liền hỏi: “Anh có ý gì?”

“Tôi cảm thấy cậu giống 21 tuổi, không giống 11 tuổi.” Trần Văn Ngọc đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu của hắn: “Một đứa trẻ 11 tuổi bình thường, không giống em như vậy đâu.” Anh nói, tựa hồ liếc nhìn Cố Triệt một chút.

Cố Triệt rất không hài lòng với bộ dạng liếc nhìn của anh, nổi giận đùng đùng nói: “Anh nhìn tôi làm gì?! Anh muốn ăn đòn sao?”

Trần Văn Ngọc cau mày còn chưa trả lời, Cố Viên trước một bước đè lại nắm đấm của Cố Triệt, giọng nói nhàn nhạt: “Tiểu Triệt, không thể vô lễ!” Sau đó chuyển hướng sang Trần Văn Ngọc: “Tiểu Triệt thiếu gia tính tình khó ở, anh Văn Ngọc không cần để ý.”

Trần Văn Ngọc không ngạc nhiên, trước khi bước vào ngôi nhà này, anh đã nghĩ đến việc mình sẽ được đối xử như thế nào, ở trong lòng anh, Cố Triệt hành vi có chút hợp lý, trái lại Cố Viên, thông minh lễ phép, điềm tĩnh ít nói, phản ứng của hắn một chút cũng không giống như ‘ ba ở bên ngoài cho tôi một thằng anh trai ’.

Đứa nhỏ này, sẽ trở nên thật tốt trong tương lai.

Trần Văn Ngọc không biết làm thế nào nghĩ ra ý tưởng này, nhưng anh không tỏ ra ý kiến, anh có ấn tượng tốt với Cố Viên hơn Cố Triệt.

“Không có việc gì, tôi đây trở về phòng.” Trần Văn Ngọc hơi hơi cuối đầu, gật đầu, mở cửa đi vào.

Sau khi anh đi vào, Cố Triệt không hài lòng bĩu môi: “Viên, anh bảo vệ anh ta làm gì?”

Cố Viên vỗ vỗ đầu y, không lên tiếng đi về phòng Cố Triệt rầm rì đi theo.