Chương 3.1: Ngẫu nhiên gặp Hướng Dương

Vương Tư Cơ láy xe vào bãi đậu xe ngầm của phố thương mại rồi đỗ xe, thuật lại lời của Lâm Thời Vũ nói với Trần Văn Ngọc: “Bà ấy nói, chiều nay mang cậu tới nơi này, cậu thích mua gì thì mua nấy.”

Trần Văn Ngọc không thể từ chối trực tiếp, bắt đầu mua sắm với tâm thái ‘ vậy chỉ nhìn chứ không mua ’ .

Vương Tư Cơ vẫn luôn đi ở phía sau anh, thấy anh ngay cả mấy cửa hàng trước mặt cũng không đi vào, nhịn không được hỏi: “Đại thiếu gia, cậu có gì muốn mua không?”

Trần Văn Ngọc mỉm cười, lắc lắc đầu.

Vương Tư Cơ thở dài nói: “Triệt thiếu gia mỗi lần đến đây đều mua rất nhiều, ngay cả Viên thiếu gia cũng mua được hai túi, đại thiếu gia cậu thật quá đơn giản……”

Trần Văn Ngọc biết rằng Vương Tư Cơ không phải đang coi thường anh vì anh nghèo, cho nên không bực, nhưng nghĩ về điều khác của câu nói này: “Vậy thì Viên thiếu gia cùng Triệt thiếu gia mua gì ở đây?”

“Cũng rất nhiều, giống như quần áo, đồ chơi, đồ dùng học tập, còn có rất nhiều đồ vật kỳ lạ……” Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vương Tư Cơ cũng nhớ tới vừa rồi mình gọi Cố Viên, Cố Triệt như thế nào, không khỏi lo lắng nói: “Đại thiếu gia, Viên thiếu gia cùng Triệt thiếu gia đều là em trai của cậu, cậu như thế nào có thể học chú gọi bọn họ là ‘ thiếu gia’ đâu?”

“Ơ……Vậy…… Tiểu Viên cùng Tiểu Triệt có sở thích gì không?” Trần Văn Ngọc không quá tự tại hỏi.

“Sở thích?” Vương Tư Cơ suy nghĩ một chút, không xác định mà nói: “Triệt thiếu gia rất thích vẽ tranh, nhưng Viên thiếu gia……Hình như không có sở thích nào……”

“Thích vẽ tranh à?” Trần Văn Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt có chút sáng lên: “Chú Vương, chú có biết gần đây có cửa tiệm nào bán dụng cụ vẽ tranh không?”

Vương Tư Cơ đoán ra ý đồ của anh, lập tức rất cao hứng, ông đưa Trần Văn Ngọc đến một cửa hàng lớn gần đó.

Trần Văn Ngọc cũng không biết nên như thế nào chọn lựa dụng cụ vẽ tranh, anh nhìn xung quanh, trực tiếp nói với cô gái ở quầy tính tiền: “Chị ơi, chị có thể lấy cho em một bộ dụng cụ vẽ tranh tốt nhất trong cửa hàng được không?”

Nữ nhân viên thu ngân đáp ứng một cách tự nhiên, mỉm cười ngọt ngào đi tìm, vài phút sau, cô ấy trở lại cẩn thận cầm theo một chiếc hộp gỗ có hoa văn.

Nhẹ nhàng đặt hộp gỗ lên quầy, cô gái thu ngân nói: “Tôi nghe quản lý nói bộ dụng cụ vẽ tranh này là tốt nhất trong cửa hàng, nhưng tôi cũng không hiểu, em trai nhìn xem?” Nói xong mở nắp hộp ra.

Đương nhiên, Trần Văn Ngọc cũng không hiểu cái này, chỉ thấy có bảng vẽ, một số ống màu sơn, một số cái giá nhỏ không biết tên, bút vẽ độ dài ngắn khác nhau, những vật dụng nhỏ nhặt nằm rải rác ở bên trong.

“Được! Em lấy cái này. Chị ơi, bộ dụng cụ vẽ tranh này giá bao nhiêu?” Trần Văn Ngọc sờ sờ túi, thở phào nhẹ nhõm.

Vương Tư Cơ đúng lúc đi ra nói: “Cô gái, chúng tôi có thẻ thành viên, có được giảm giá không?”

“520 tệ sau khi giảm giá cho thành viên.”

“……” Trần Văn Ngọc nghĩ thầm nó quá đắt, nhưng sắc mặt thư giãn, lấy một xấp tiền màu đỏ từ trong túi ra, đếm sáu tờ rồi đưa cho cô gái thu ngân.

Cô gái thu ngân một bên tìm tiền thối một bên dặn dò: “Dụng cụ vẽ tranh không có khả năng chống rơi, em trai phải ôm chặt một chút……”

Trần Văn Ngọc lắng nghe, trong lòng lại cân nhắc về loại ‘ quà gặp mặt ’ nào để chuẩn bị cho Cố Viên.

Dụng cụ vẽ tranh do Vương Tư Cơ cầm, Trần Văn Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ trên đường, khóe mắt thoáng thấy có người, vội vàng tránh ra, dù sao cũng không va phải nhau.

Khi đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, anh vô tình nhìn thoáng qua, tâm lại lập tức lung lay lên.

Ân, có thể như vậy……

Anh nghĩ tới điều gì đó, dặn dò Vương Tư Cơ đợi trong xe một lát, chính mình xuống xe, hưng phấn đi đến cổng quán chụp ảnh, đang định đi vào thì nghe thấy một giọng nói vui vẻ đắc ý của một người phụ nữ trung niên: “Con trai bác cũng thật đẹp! Hướng Dương, mau tới nhìn một cái!”

Trần Văn Ngọc bắt đầu hứng thú với cái tên trong miệng người phụ nữ, tự hỏi liệu đó có phải là học giả số 1 không?

Trần Văn Ngọc đến gần, nghe tiếng nhìn lại, thì thấy một người phụ nữ đang quay lưng lại ôm một chàng trai mặc bộ đồ len màu vàng sáng, lưng cũng quay về phía anh, anh không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn từ bóng lưng rất cao đoán ra người đó ước chừng hơn 1m80.

Trần Văn Ngọc hậm hực mà sờ đầu mình, đi vào trong, nhìn thấy hai người đang xem ảnh máy tính do nhϊếp ảnh gia chụp, chắc là Hướng Dương đúng chụp vài tấm ảnh chứng minh thư.

Anh không vô lễ đến mức tiến lên xem ảnh của họ, chỉ khụ hai tiếng, ý bảo có khách nhân tới.

Ông chủ nghe thấy thanh âm liền đứng dậy xin lỗi nói: “Thật ngại, cậu có thể ngồi đợi một chút được không?”

Trần Văn Ngọc ngồi trên ghế sofa bên cạnh họ.