Chương 399: Sát nhân liên hoàn

Sau khi tạm biệt hai người họ, Hạ Nhạc Thiên lại trở về trường học.

Đường Quốc Phi không ở ký túc xá, cũng không biết đã đi đâu, đám người Trương Kiều Minh nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên trở về thì lập tức ngậm miệng không nói, chỉ là trao đổi ánh mắt với nhau.

Động tác của bọn họ rất nhỏ, chỉ là vì giác quan của Hạ Nhạc Thiên quá nhạy bén nên mới phát hiện.

Hơn nữa, Hạ Nhạc Thiên đã không chịu đựng nổi cảm giác hư vô mờ mịt này, thừa dịp Đường Quốc Phi không ở đây, cậu phải nói rõ với đám người Trương Kiều Minh mới được.

Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đóng cửa ký túc xá, Trương Kiều Minh thấy thế thì ngồi dậy, dường như cậu ta hiểu Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì.

Trương Kiều Minh nói: “Chúng tớ có thể nói hết cho cậu, nhưng điều kiện là cậu không thể nói cho Đường Quốc Phi.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu: “Tớ đồng ý.”

Dù Trương Kiều Minh không nói điều kiện này thì Hạ Nhạc Thiên cũng không định nói cho Đường Quốc Phi.

Có lẽ lúc này Đường Quốc Phi đã bị con quỷ kia ảnh hưởng, cậu phải nghĩ cách giúp mọi người, bao gồm bạn học trong trường đều khôi phục lại bình thường.

Trương Kiều Minh gật đầu, “Tớ tin cậu.” Cậu ta dừng một chút, nói trong do dự: “Kỳ thật, chúng tớ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết trong trường chúng ta có một con quỷ, nó muốn gϊếŧ Đường Quốc Phi.”

“Sao các cậu biết được?” Hạ Nhạc Thiên hỏi.

Trần Bách Nhạc góp lời: “Mấy ngày trước lúc bọn tớ đang ngủ, bỗng nhiên Tưởng Phương nói cậu ấy nhìn thấy có một bóng đen chui qua khe cửa, sau đó chạy đến gần Đường Quốc Phi.”

“Sau đó thì sao?”

Trần Bách Nhạc rùng mình, nói tiếp: “Lúc đầu bọn tớ đều không tin, nhưng Tưởng Phương thề son sắt rằng cậu ấy nói thật, hơn nữa trong khoảng thời gian này Đường Quốc Phi cũng trở nên... khá kỳ quái, luôn đắp cái chăn dày ơi là dày, vẻ mặt lúc nào cũng sợ hãi lo lắng, hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì thì cậu ấy lại không nói.”

“Chúng tớ càng nghĩ càng thấy sợ, sau đó vào một buổi tối không ngủ được, thật sự thấy một cái bóng đen bò tới giường Đường Quốc Phi, muốn bóp chết cậu ấy.”

“Nhưng kỳ quái hơn là, chúng tớ không nhúc nhích được, giống như bị dính chặt trên giường, sau đó bỗng nhiên mất ý thức.”

“Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy thì Đường Quốc Phi vẫn bình thường, chúng tớ cũng không để ý…… Ai mà ngờ, Tưởng Phương lại chết.”

Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy đám Trương Kiều Minh chưa nói thật.

Ngày đó, bọn họ lén lút nói với nhau là Đường Quốc Phi có lẽ đã chết, còn nói “cậu ấy” có phải đã biết gì hay không?

'Cậu ấy' là chỉ ai?

Hạ Nhạc Thiên không rõ vì sao đám người Trương Kiều Minh lại gạt mình, cậu hỏi lại: “Trương Kiều Minh, Trần Bách Nhạc, tớ hy vọng các cậu có thể nói thẳng, những lời các cậu nói với nhau trong ký túc xá hôm trước tớ đã nghe hết rồi.”

Sắc mặt Trương Kiều Minh thay đổi, cuối cùng thở dài, nói: “Thôi được rồi, thật ra chúng tớ đều nghĩ rằng Đường Quốc Phi đã chết.”

Bàn tay Hạ Nhạc Thiên đặt dưới bàn không tự giác siết chặt, trên mặt vẫn không cảm xúc như cũ: “Sao lại như vậy?”

Trần Bách Nhạc nói: “Cậu cũng thấy gương mặt của Đường Quốc Phi rồi đấy, trắng bệch như vậy, trên người lạnh lẽo không chút hơi ấm, hơn nữa, cái bóng đen kia ngày nào cũng bóp cổ cậu ấy cả đêm, cậu nghĩ Đường Quốc Phi thật sự còn sống sao?”

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào Trương Kiều Minh, lúc này Trương Kiều Minh rất thản nhiên, không giống như đang nói dối.

Hạ Nhạc Thiên vẫn không muốn tin chuyện này, lắc đầu: “Nhưng chỉ dựa vào chuyện này không thể khẳng định lão ngũ đã chết.”

Trương Kiều Minh thở ngắn than dài.

Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, nói: “Nếu không cậu và Trần Bách Nhạc xin nghỉ về nhà mấy ngày đi.”

Trương Kiều Minh cùng Trần Bách Nhạc liếc nhìn nhau, “Vậy còn cậu?”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Tớ ở lại, tớ không thể để lão ngũ một mình gặp nguy hiểm được.”

Trương Kiều Minh cùng Trần Bách Nhạc do dự, cuối cùng vẫn là nói không đi.

“Cũng không thể thật sự bỏ cậu lại một mình, buổi tối chúng ta đều không ngủ, tớ không tin con quỷ kia dám tiếp tục gϊếŧ người!”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, đang định nói gì đó……

Chợt, cửa phòng chậm rãi mở ra, Tưởng Phương đứng trước cửa, gương mặt trắng toát nhìn ba người.

Hạ Nhạc Thiên như bị sét đánh, kinh hãi trợn to mắt.

Tưởng Phương rõ ràng đã chết!

Chỉ mới sáng hôm nay, cậu còn đưa thi thể Tưởng Phương cho ba mẹ cậu ấy.

Nhưng mà, Tưởng Phương lại trở về.

Trương Kiều Minh và Trần Bách Nhạc đã sợ tới mức hàm răng phát ra tiếng lạch cạch.

Tưởng Phương khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Sao các cậu lại sợ hãi vậy, nhìn tớ kinh khủng lắm à?”

Trương Kiều Minh vội vàng lắc đầu, Trần Bách Nhạc suýt nữa hét ầm lên tông cửa xông ra, rồi lại sợ bị Tưởng Phương đứng ngay cửa tóm được.

Tưởng Phương chậm rì rì đi vào, sau đó ngồi trên giường mình.

Đúng lúc Đường Quốc Phi cũng trở lại ký túc xá, nhìn thấy Tưởng Phương thì sợ tới giật ngược về phía sau, sau đó lại căng da đầu đi vào.

Tưởng Phương bỗng nhiên đứng lên mở ra tủ quần áo tìm áo khoác mặc vào, sau đó chui vào ổ chăn, có vẻ cậu ta định đi ngủ.

Hạ Nhạc Thiên lại theo bản năng nhìn về phía Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi cũng chui vào ổ chăn, bọc đến kín mít, gương mặt trắng bệch đầy vẻ sợ hãi, hắn nhìn thoáng qua Hạ Nhạc Thiên, lén lút chỉ vào điện thoại.

Điện thoại Hạ Nhạc Thiên lập tức rung lên.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng người lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn Đường Quốc Phi gửi tới.

[Tưởng Phương nhất định là quỷ!! Tối nay nó sẽ gϊếŧ chúng ta! Buổi tối cậu tuyệt đối đừng ngủ.]

Hạ Nhạc Thiên che giấu cảm xúc trong mắt, nhúc nhích ngón tay trả lời Đường Quốc Phi.

[Tớ biết rồi.]

Hạ Nhạc Thiên siết chặt điện thoại, trong đầu đã có một suy đoán mơ hồ.

Đường Quốc Phi —— có lẽ thật sự đã chết.

Hạ Nhạc Thiên đau lòng nhắm mắt lại, cậu không thể chấp nhận kết quả này, nhưng cũng không còn cách nào có thể giải thích tất cả chuyện này.

Trương Kiều Minh từng nói Tưởng Phương đã thấy có một bóng đen siết cổ Đường Quốc Phi, chuyện này có lẽ là thật.

Không thì tại sao đám người Trương Kiều Minh lại nói Đường Quốc Phi đã chết.

Tưởng Phương bị gϊếŧ có lẽ là vì cậu ấy đã thấy cái bóng đen đó gϊếŧ Đường Quốc Phi.

Nhưng bây giờ Tưởng Phương lại quay về rồi.

Nhìn bên ngoài không khác gì người sống, ngoại trừ sắc mặt tái xanh hệt như Đường Quốc Phi.

Còn một điểm giống nhau nữa, là hai người đều rất sợ lạnh, vừa vào phòng liền trốn vào trong chăn.

Hạ Nhạc Thiên không biết Đường Quốc Phi và Tưởng Phương có biết bản thân đã chết hay không, có lẽ bọn họ không nhớ mình đã chết, vẫn cho rằng mình còn sống.

Cũng có thể —— bọn họ biết mình đã chết, nhưng vì một nguyên nhân nào đó lại giả vờ không biết, thậm chí còn quay về ký túc xá.

Hạ Nhạc Thiên lạnh sống lưng, chỉ muốn mau chóng chạy thoát trường học đáng sợ này.

Không biết khi nào Tưởng Phương đã mở bừng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên một lúc, sau đó lại nhắm mắt.

Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lạ, phân tích tình huống lúc này.

Quỷ có thể ảnh hưởng suy nghĩ của mọi người trong trường học, nhưng đôi nam nữ tên Bạch Khê và Địch Vũ không hề chịu ảnh hưởng, có lẽ họ thật sự có thể giúp mình giải quyết con quỷ kia.

Lúc đó cậu sẽ hỏi hai người họ, Đường Quốc Phi và Tưởng Phương rốt cuộc là người hay quỷ.

Thời gian mau chóng trôi qua.

Buổi chiều, Hạ Nhạc Thiên nhận được tin nhắn Địch Vũ gửi tới, nói đêm nay hắn sẽ trốn trong phòng đối diện, làm vậy có thể phát hiện con quỷ kia trước tiên.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng gửi lời cảm ơn đối phương, sau khi suy nghĩ thì gửi thêm một tin cho Địch Vũ.

[Đêm nay anh định đối phó con quỷ kia như thế nào?]

Địch Vũ trả lời: [Quỷ rất khó đối phó, tôi cần tìm ra nhược điểm của nó mới có thể ra tay, nên có đôi khi cậu cũng phải chủ động để quỷ thể hiện năng lực, yên tâm, tôi có thể giúp cậu ngăn chặn lệ quỷ tấn công.]

[Tuy rằng tôi có thể khiến con quỷ kia ra tay, nhưng dù sao mục tiêu nó theo dõi là các cậu, nếu tôi tùy tiện nhúng tay vào, có thể thay đổi theo hướng khác.]

Hạ Nhạc Thiên xem xong dòng tin nhắn cuối cùng mới đánh mất nghi ngờ vừa nảy sinh, nghiêm túc trả lời đối phương: [Tôi hiểu rồi.]

*

Hơn 8 giờ tối, Hạ Nhạc Thiên lại nhận được tin nhắn của Địch Vũ.

[Tôi đã vào phòng ngủ đối diện.]

Hạ Nhạc Thiên trả lời hai chữ đã biết, sau đó cất điện thoại, cảnh giác chờ đến đêm khuya.

Hơn mười một giờ, bạn cùng phòng đều đã đắp chăn, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng căng thẳng lo sợ trên từng gương mặt mỗi người.

Phòng ngủ vẫn sáng đèn, dường như làm vậy là có thể đuổi con quỷ kia.

12 giờ rưỡi.

Sinh viên trong ký túc xá tầng này đều dần dần lên giường đi ngủ, cũng có người còn chơi điện thoại, nhưng đều làm rất nhẹ, miễn quấy rầy những người khác.

Cả thế giới dường như trở nên yên lặng, phóng đại tiếng bước chân ngoài hành lang lên gấp trăm lần.

Cộp.

Cộp.

Hạ Nhạc Thiên lập tức khẩn trương, tay siết chặt điện thoại, thầm nghĩ có nên gửi tin cho Địch Vũ hay không, nhưng nghĩ đến đối phương là dân chuyên xử lý sự kiện thần quái, kinh nghiệm phong phú, vốn không cần mình nhắc nhở.

Hạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn những người bạn cùng phòng.

Đường Quốc Phi vẫn quấn chặt chăn, gương mặt trắng bệch vùi vào trong chăn.

Trương Kiều Minh và Trần Bách Nhạc vẫn chưa ngủ, trằn trọc xoay người, thỉnh thoảng liếc về phía giường dưới Hạ Nhạc Thiên, cũng chính là Tưởng Phương.

Hạ Nhạc Thiên không biết mục tiêu kế tiếp của con quỷ là ai, nhưng cậu sờ thanh sắt đặt kế bên, đây là vũ khí cậu mượn từ phòng ngủ khác, trong lòng ít nhiều gì cũng có cảm giác an toàn.

Tuy rằng cậu biết thứ này có lẽ không thể đối phó con quỷ kia.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, cuối cùng dừng trước cửa giống như lần trước, sau đó là giọng nói mỏng manh truyền qua khe cửa.

“Trương Kiều Minh!”

“Trương Kiều Minh!”

“Trương Kiều Minh!”

Tiếng sau âm trầm tiếng trước.

Hạ Nhạc Thiên kéo căng cơ thể, siết chặt thanh sắt lạnh lẽo, cảm xúc lạnh băng làm Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh lại.

Cậu nhanh chóng liếc nhìn Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi nhất định cũng nghe được âm thanh ngoài cửa, qua lớp chăn dày cũng có thể nhìn thấy Đường Quốc Phi run rẩy.

Hạ Nhạc Thiên lại quét mắt qua Trương Kiều Minh và Trần Bách Nhạc, sắc mặt cậu thay đổi.

Hai người họ đang ngủ.

Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói tràn ngập ác ý: “Trương Kiều Minh!”

Trương Kiều Minh bỗng nhiên ngồi dậy, giống như mộng du xuống giường, giày cũng không mang, lảo đảo lắc lư đu về phía cửa.

Kẹt một tiếng, cửa chậm rãi bị đẩy ra, một bàn tay vói vào sắp túm lấy Trương Kiều Minh.

Hạ Nhạc Thiên vội gửi tin cho Địch Vũ:

[Quỷ đến rồi, nó sắp ra tay với bạn cùng phòng của tôi!]

Sau khi tin nhắn gửi đi, Hạ Nhạc Thiên nôn nóng chơg đợi vài giây, Địch Vũ cuối cùng cũng trả lời: [Đừng hành động thiếu suy nghĩ.]

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể kiềm chế nôn nóng, bàn tay vói vào khe cửa càng lúc càng dài, đầu ngón tay chỉ cách Trương Kiều Minh mười mấy centimet.

Đường Quốc Phi run như cầy sấy.

Trong mắt Hạ Nhạc Thiên hiện lên tia giãy giụa, cậu đang đợi Địch Vũ cứu người, nếu cậu tùy tiện phá hủy kế hoạch của Địch Vũ, ngược lại có thể sẽ hại Trương Kiều Minh.

Thẳng đến khi đôi tay kia đυ.ng tới Trương Kiều Minh, nháy mắt kéo cậu ta về phía mình, cả người Trương Kiều Minh bị túm ra khe cửa, hoàn toàn biến mất.

Trong đầu Hạ Nhạc Thiên nổ ầm ầm, cậu mặc kệ chuyện khác, nắm thanh sắt nhảy xuống chạy về phía cửa, hô lên: “Trương Kiều Minh ——!!!”

Cửa bị đẩy mạnh ra, hành lang vẫn im ắng, ánh đèn tối tăm hắt ánh sáng mịt mờ lên tường, giống như cái miệng khổng lồ đang há to chờ đợi, làm người ta nổi da gà.

Lúc này làm gì còn bóng dáng của Trương Kiều Minh nữa.

Cậu ấy đã biến mất giống như Tưởng Phương.

Hạ Nhạc Thiên sửng sốt một giây, sau đó chạy như bay về phía WC, phía sau mơ hồ vang lên tiếng gọi nôn nóng của Đường Quốc Phi.

Hạ Nhạc Thiên dùng sức đẩy cửa WC, cánh cửa đập vào vách tường phát ra tiếng vang rất lớn, thu hút những sinh viên ở phòng kế bên chạy đến.

Hạ Nhạc Thiên mở từng cánh cửa, nhưng trước sau vẫn không tìm được Trương Kiều Minh.

Hạ Nhạc Thiên nắm thanh sắt, thậm chí siết chặt đến nỗi làm nó biến dạng, cậu lại đột nhiên quay lại ký túc xá, chạy đến phòng ngủ đối diện tìm Địch Vũ.

Không biết có phải Địch Vũ luôn chú ý đến tình huống bên ngoài hay không, đúng lúc này hắn bỗng mở cửa ra, trên mặt vẫn là nụ cười như trước.

Nụ cười này nháy mắt chọc giận Hạ Nhạc Thiên, nhưng lý trí khiến cậu ngăn chặn ý định túm cổ áo Địch Vũ, nhìn chằm chằm đối phương, chất vấn: “Anh bảo tôi không được hành động thiếu suy nghĩ, kết quả anh đang làm cái gì?”

Địch Vũ vẫn không thu hồi nụ cười, nói: “Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nói với cậu, rất khó đối phó với quỷ, tôi cần thời gian quan sát tìm ra nhược điểm của quỷ mới có thể ra tay.”

Hạ Nhạc Thiên lập tức đỏ mắt, kìm nén nói: “Nếu đã như vậy, anh không nên gửi tin nhắn đó cho tôi.”

Địch Vũ nói: “Tôi chỉ có một cơ hội có thể đối phó con quỷ, nếu chọn sai thời điểm, lúc đó không chỉ cậu, mà những người bạn cùng phòng khác của cậu cũng phải chết.”

“Hy sinh người này, đổi lấy việc cậu và những người khác có cơ hội sống sót chẳng lẽ không đáng sao?” Địch Vũ hỏi lại Hạ Nhạc Thiên: “Chết một người, còn hơn tất cả đều chết.”

Hạ Nhạc Thiên chua xót nhắm mắt, hiện tại nói gì cũng đã muộn, cậu nghẹn giọng: “Nếu có người chết đi sống lại, vậy người đó là người hay là quỷ?”

“Đương nhiên là quỷ.” Địch Vũ nói.

Bàn tay nắm chặt của Hạ Nhạc Thiên khẽ run lên, sau đó bỗng mở to mắt, hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Vậy anh tìm ra nhược điểm của con quỷ kia rồi chứ?”

Địch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi chỉ vừa đến đây, rất khó tìm ra nhược điểm của con quỷ kia, lúc này chỉ biết được quy tắc gϊếŧ người của nó không nhiều, chuyện này cũng không phải tin tức tốt.”

Hạ Nhạc Thiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh, “Cho nên? Đêm mai cần phải hy sinh một người nữa sao?”

Địch Vũ gật đầu, “Nhiều nhất hai lần, tôi nhất định có thể tìm ra nhược điểm của con quỷ kia, đến lúc đó một chiêu là có thể gϊếŧ được nó.”

Hạ Nhạc Thiên rất muốn xé rách da mặt với Địch Vũ, rồi lại lo lắng làm vậy sẽ chặt đứt cơ hội sống sót của Trần Bách Nhạc, chỉ có thể gật đầu, “Vậy làm phiền anh.”

Trần Bách Nhạc đứng sau cánh cửa, lo lắng ló đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên và Địch Vũ, chờ Hạ Nhạc Thiên quay về phòng mới nhỏ giọng nói: “Trương Kiều Minh có phải đã……”

Hạ Nhạc Thiên gật nhẹ.

Sắc mặt Trần Bách Nhạc như bị rút sạch máu: “Người tiếp theo.... tiếp theo có phải đến lượt tớ không?”

*****