Chương 114: Chính tà phân tranh

Trần Nhan Linh mang Chử Giáng về ma đạo, nàng ở một mình trong cung điện tư nhân, không có bất kỳ thị nữ hộ vệ gì, nàng không thích chỗ nhiều người.

Bản chất rừng Cô Chu không khác gì thổ địa bên ngoài. Ban ngày là ánh nắng tươi sáng, ban đêm thì gió lạnh phơ phất.

Người ma đạo cũng giống người bên ngoài, có tốt có xấu, rốt cuộc con người dù ở môi trường nào vẫn luôn có vài điểm chung.

Chử Giáng vừa đến ma đạo, Khúc Duyệt liền biết tin.

Nàng nhìn Chử Giáng nghênh ngang mà đi vào cung điện, châm chọc cười: "Không ngờ ta bị ngươơi gạt, thì ra là Chử Giáng."

Trần Nhan Linh biết việc mình mang Chử Giáng về là một nước cờ hiểm.

Không cần Khúc Duyệt châm ngòi, đám người ma đạo đã để ý hành tung của Chử Giáng.

Trần Nhan Linh vốn định phong tỏa tin tức, nhưng bị Chử Giáng ngăn cản.

"Không sao cả, ta vốn chính là cùng ngươi tới ma đạo. Ta thật muốn biết, cái gọi là tà ma ngoại đạo rốt cuộc là thế nào. Dù ta thật sự nhập ma cũng không quan trọng, đằng nào thì trong mắt bọn họ, ta đã là phản đồ."

Dọc đường, Trần Nhan Linh cũng thấy rõ lòng tò mò của Chử Giáng tò mò, cảm thấy nàng vừa khôi hài vừa đáng yêu, liền tùy theo ý nàng.

Trần Nhan Linh cười nói: "Nếu ngươi thích thì ở lại đây thêm chút nữa đi, chừng nào chán chúng ta liền du sơn ngoạn thủy."

Chử Giáng nhướng mày, hài hước nói: "Ta nếu bắt cóc ngươi, không phải sẽ bị ma đạo đuổi gϊếŧ sao?"

"Không, ta sẽ bảo vệ ngươi." Trần Nhan Linh không chút nào để ý nói: "Dù sao không ai đánh thắng ta, ta dù có phải đối mặt tất cả ma đạo, cũng sẽ bảo vệ ngươi thật chu toàn."

Chử Giáng nghe vậy, không nói gì thêm, nàng chỉ trầm tư trong chốc lát, rồi dời đề tài.

Mấy ngày ở rừng Cô Chu, các nàng cũng không yên ổn được bao nhiêu.

Mỗi ngày không phải người này tới hội báo gần đây huynh đệ chết bao nhiêu, thì là người khác tới xin chỉ thị Trần Nhan Linh lên kế hoạch xâm lấn môn phái nào, hoặc là tiêu diệt tông tộc nào. Nói chung là không một ngày ngừng nghỉ.

Mâu thuẫn giữa ma đạo và chính đạo ngày càng nặng nề, tới mức bá tánh vừa thấy ma tu liền không phân trắng đen mà báo tin cho tu sĩ chính đạo, sau đó một đám chính đạo lập tức kéo tới chém gϊếŧ không thôi.

Mặc kệ ngươi có làm chuyện xấu hay không, chỉ cần ngươi là ma tu, ngươi chính là tội ác tày trời.

Đã tới tình trạng này, Trần Nhan Linh nếu lại không ra mặt, ma đạo sẽ bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, ngay cả các ma tu vô tội cũng không chỗ sinh tồn.

Vô số ma tu bình thường tụ tập ngoài rừng Cô Chu, la hét ầm ĩ muốn vào rừng, nhưng Văn lão tu vi sâu không lường được. Hắn đứng trước dòng sông, tay chống mái chèo bằng trúc, mạnh mẽ ngăn tất cả bọn họ ở bên ngoài.

Có người không sợ chết, ngự kiếm phi hành muốn xông vào, kết quả bị cự thú từ đáy nước nhào ra một ngụm nuốt hết.

Cự thú trong sông từng là thủ hạ của Hắc Phong, Hắc Phong trở lại đây quả thật như cá gặp nước.

Chúng ma tu không thể xông vào, liền dứt khoát cắm trại ngoài rừng.

Bọn họ đều cho rằng chính đạo không dám tới rừng Cô Chu, rốt cuộc Ma Tôn ở trong rừng, bọn chính đạo có thể gϊếŧ một ít lâu la, nhưng Ma Tôn là người mà các Thượng thần phải liên thủ mới đồng quy vu tận gϊếŧ chết. Nếu không nắm chắc mười phần, bọn chính đạo quả thật không dám tùy tiện khıêυ khí©h Ma Tôn.

Trần Nhan Linh chịu không nổi tiếng kêu la mỗi ngày ngoài rừng, bèn cho người di dời đám ma tu du đãng này vào ngọn núi cách bìa rừng không xa, cảnh báo bọn họ không được phép tụ tập ở ngoài rừng, nếu trái lệnh gϊếŧ chết không luận tội.

Trần Nhan Linh nửa uy hϊếp nửa thỏa hiệp mà đem an trí đám ma tu vào toà núi, sau đó không quan tâm.

Mỗi tội các Hộ pháp, Đường chủ ma đạo mỗi ngày đều tới trước mặt nàng khóc than, nói thủ hạ mình lại chết hết biết bao người, nói chung là rất thê thảm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ma tu bên ngoài thật sự sẽ bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Nhưng mấy chuyện này liên quan gì tới Trần Nhan Linh chứ?

Nàng không phải Đan Nhữ, nàng không nghĩa vụ phải quan tâm ma đạo sống chết thế nào.

Ngay cả Khúc Duyệt còn để bụng hơn nàng.

"Ngươi thật sự mặc kệ bọn họ?" Khúc Duyệt nhíu chặt lông mày, chất vấn Trần Nhan Linh đang tưới nước cho chậu hoa bên cửa sổ.

"Ta không quản được."

"Bọn họ đều là con dân của ngươi! Bọn họ phụng ngươi làm Ma Tôn, ngươi lại đối xử với bọn họ như vậy?" Khúc Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

"Con dân của Hi Hòa là thương sinh, của ngươi thì không phải?"

Trần Nhan Linh đưa lưng về phía Khúc Duyệt, không đáp lời.

Một tháng sau, các thành trì quanh rừng Cô Chu đều bị Ma Tôn dẫn dắt người ma đạo thổi quét sạch sẽ, chúng ma tu nhận lệnh không thể lạm sát người vô tội, nếu ai trái lệnh lập tức bị hút thành thây khô trước mặt công chúng.

Phần lớn ma tu vừa kính vừa sợ Ma Tôn, không mấy ai dám phản đối mệnh lệnh của nàng.

Linh hồ không biết khi nào chạy tới rừng Cô Chu, nó sợ ma khí nồng đậm trong rừng nên không dám tới gần, nhưng cũng không cam lòng rời đi, liền mỗi ngày lang thang bên ngoài.

Rừng Cô Chu không giống rừng Sương mù, rừng Cô Chu ghét nhất là linh khí, đặc biệt là sinh vật mang linh khí thuần khiết như linh hồ, nó ngây ngốc ở đây mỗi một giây đều vô cùng khó chịu.

Linh hồ ở hơi thở thoi thóp mà nằm bò ngoài rừng Cô Chu, đầu nhìn phía nơi Chử Giáng ở, thường thường bi thương kêu lên.

Chúng ma tu đi ngang qua đều chảy nước miếng nhìn linh hồ.

Nếu gϊếŧ lấy nội đan của linh thú có linh lực nồng đậm như vậy, tu vi chẳng phải là nháy mắt tăng thêm mấy giai tầng.

Chẳng qua bọn họ chỉ là có tà tâm không tặc đảm.

Ai mà không biết linh hồ này là của mỹ nhân hồng y Ma Tôn mang về, động tới ai cũng không thể động tới vị mỹ nhân kia, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Mấy người ma đạo vui vẻ không được bao lâu liền được tin rằng ít ngày nữa Tu Tiên giới sẽ có Thượng thần hồi sinh.

Phe chính đạo đang bị ma đạo tàn nhẫn nghiền ép liền lấy lại tự tin, hai bên đánh đến mức cao trào.

Lúc Trần Nhan Linh nghe thấy tin này, nhìn sang Chử Giáng.

"Là Thịnh Vũ Ca."

Chử Giáng gật đầu: "Vắn Phù từng nói nàng có thể là Thượng thần Hi Hòa chuyển thế."

"Ta tra được Vô Uyên môn bắt cóc những nữ tử đó để hiến tế cho Trọng sinh chú, bọn họ muốn hồi sinh Hi Hòa."

"Tới lúc đó không biết tiểu sư muội của ngươi có nể tình ngươi là Đại sư tỷ nàng từng kính yêu nhất mà thủ hạ lưu tình hay không?"

Trần Nhan Linh thâm tình nhìn nàng, lại gian nan nói: "Nếu ngươi là Hi Hòa, ngươi sẽ thủ hạ lưu tình với ta sao?"

Chử Giáng ngẩn ra: "Ta... nếu ta là Hi Hòa, tuyệt không buông tha Ma Tôn Đan Nhữ."

Trần Nhan Linh thầm hít một hơi, lời này còn chỗ nào cứu vãn không?

Ngay sau đó Chử Giáng lại nói: "Tàng Thư Các ghi lại, Đan Nhữ từng tàn sát toàn tộc của Hi Hòa, chỉ vì bức Hi Hòa đánh với nàng một trận. Cả đời Đan Nhữ yêu nhất là gϊếŧ chóc, thích thu thập nhân gian oán khí chuyển hoá thành ma khí cho mình dùng, không một ai ngăn cản được nàng."

"Trong Chiến tranh Thần Ma, tất cả Thượng thần chiến với nàng đến cùng, thượng thần Huyền Túc quyết định tự hủy nội đan kéo nàng đồng quy vu tận. Vốn tưởng như vậy liền gϊếŧ nàng, không ngờ nàng tuy trọng thương vẫn đủ sức đứng dậy, đòn trí mạng cuối cùng chính là Hi Hòa ban tặng. Không ai biết sau đó vì sao Hi Hoà chết, chỉ biết trong trận chiến ấy toàn bộ chúng thần ma đều ngã xuống."

"Hi Hòa hận Đan Nhữ nhất."

Trần Nhan Linh càng nghe càng khổ sở.

"Đừng nói nữa."

Những chuyện Chử Giáng nói nàng đều biết.

Chử Giáng lại tiếp tục: "Nếu ta là Hi Hòa, ta nhất định sẽ rút gân lột da Đan Nhữ, khiến cho nàng thần hồn câu diệt, vĩnh thế không siêu sinh."

Trần Nhan Linh mím môi, giơ tay muốn che miệng nàng lại.

Giọng Chử Giáng rõ ràng mà mềm nhẹ.

"Nhưng ta không phải Hi Hòa, ngươi cũng không phải Đan Nhữ."

Tranh đấu giữa ma đạo và chính đạo càng thêm kịch liệt, tiếng dân gian oán than nổi lên bốn phía. Trần Nhan Linh ngày càng cường đại, những oán khí đó đều là nguồn năng lương cho ma khí của nàng.

Dưới tình hình này, người chính đạo rốt cuộc không nhịn nổi.

Vô Uyên môn suất lĩnh liên minh chính đạo, hợp lực tấn công rừng Cô Chu.

Mà đại quân ma đạo đã chờ đợi lâu ngày, chuẩn bị đánh một trận kết thúc với chính đạo.

Chỉ là Văn lão một người đều có thể ngăn cản rất lớn một bộ phận hỏa lực, Trần Nhan Linh cũng biết ngày này sớm hay muộn muốn tới.

Chử Giáng chậm chạp không hồi sinh thành Hi Hòa, ngược lại khiến Trần Nhan Linh thấy bất an.

Quân tiên phong đánh nhau ngoài rừng đến lúc trời đen kịt, suốt hai tháng, bên ngoài thương vong vô số.

Trong các ma tu thủ hạ của Trần Nhan Linh có không ít người là Luyện Hư kỳ, cũng có Hợp Thể kỳ, thực lực mạnh hơn phe chính đạo rất nhiều.

Nhưng mấy môn phái lâu đời phe chính đạo lại cầu xin các đại năng lánh đời của phái mình rời núi gia nhập chiến cuộc. Sau khi những đại năng vốn mai danh ẩn tích thật nhiều năm ra tay, người ma đạo dần cảm thấy cố hết sức.

Trần Nhan Linh chưa bao giờ tham chiến, mà Thịnh Vũ Ca cũng chưa ra mặt.

【 Ký chủ, nữ chính sống lại, trở thành Thượng thần Huyền Túc chân chính. 】

"Vậy ta hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?"

【 Chưa, Huyền Túc đúng thật là Thượng thần cường đại nhất, nhưng nàng đánh không lại một người. 】

"Đan Nhữ."

Nói cách khác, nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm vụ chủ tuyến trong thế giới này thật ra có liên kết chặt chẽ. Đan Nhữ không chết, nữ chính ắt phải chết.

Nhưng giờ Trần Nhan Linh chiếm cứ thân thể Đan Nhữ, nàng không thể tổn thương nữ chính. Đan Nhữ cảnh giác quá cao, không tìm thấy chút nhược điểm nào. Dù hiện giờ Trần Nhan Linh thực lực mạnh vô cùng vẫn không tìm thấy linh hồn Đan Nhữ giấu trong thân thể nàng.

"Nữ chính làm sao sống lại? Đừng nói là nhờ Xích Lăng chứ?"

【 Pháp bảo bản mạng của nữ chính, Đúc Hồn, vẫn luôn nằm trong tay nàng. 】

Đúc Hồn!

Trần Nhan Linh âm thầm cắn răng, nếu sớm biết Đúc Hồn vốn dĩ là của nữ chính, nàng đâu cần phải phí nhiều tâm tư như vậy.

Biết được chuyện này, Trần Nhan Linh bắt đầu suy tính.

Ban đêm, chúng ma tu rừng Cô Chu đề phòng nghiêm ngặt, Trần Nhan Linh ẩn thân, tránh khỏi đám người, tốc hành rời khỏi rừng Cô Chu.

Chử Giáng nhận thấy Trần Nhan Linh rời đi, nàng sờ sờ bên giường nơi Trần Nhan Linh nằm, còn ấm áp. Nàng ngồi dậy sửa soạn y phục, phi hành ra rừng Cô Chu.

Khúc Duyệt mặt lạnh mà nhìn hai người một trước một sau rời đi. Tuy từ sau lần triệu hồi Vô Kiên, Khúc Duyệt luôn ít nói ít cười, nhưng chưa từng có vẻ mặt âm trầm tới thấu xương như tối nay. Nếu Trần Nhan Linh ở đây, chắc chắn sẽ thấy kinh ngạc, bởi vì lời Khúc Duyệt nói kế tiếp càng thêm kỳ quái.

"Hi Hòa, lần này ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?"

***

Dany: Tò mò cp Đan Nhữ x Hi Hoà hơn cặp chính làm sao bây giờ? x(((