Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 48: “Thiếu Tộc Trưởng” Của Công Tôn Thị (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu như là người trên mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu ở Địa Cầu, nữ nhân ba mươi tuổi còn chưa kết hôn có rất nhiều, hơn nữa bình thường cũng là tự xưng là nữ hài.

Không nói mấy lời nhảm nữa.

Hai người theo Công Tôn Huệ xuống xe ngựa, mà lúc này Thiếu tộc trưởng Công Tôn thị cũng dẫn hai tên gia tướng tiến lên đón.

Công Tôn Thương, trưởng tử hiện tại Công Tôn thị. Hắn mặt trắng không râu, tướng mạo khá oai hùng, một thân trang phục càng lộ vẻ tuấn lãng kiên cường, nhưng mà Vương Thủ Triết lại biết vị “đại thúc” Thiếu tộc trưởng này đã ba mươi tám tuổi, tu vi còn đạt đến Luyện Khí cảnh tầng 8 đỉnh phong.

“Tiểu muội.” Công Tôn Thương bước nhanh về phía trước, cười ha hả nói: “Ngươi thật vất vả về nhà ngoại một chuyến, mà không nói trước thông báo cho đại ca, để đại ca ra bên ngoài Sơn Dương đón ngươi.”

Công Tôn Huệ là người nhỏ tuổi nhất trong mấy thân huynh đệ tỷ muội, bởi vậy trong nhà được sủng ái nhất, Công Tôn Thương cũng yêu thương tiểu muội Công Tôn Huệ vô cùng.

“Ca ca.” Công Tôn Huệ cẩn thận thi lễ, dáng vẻ đoan trang nói: “Tiểu muội trở về thăm cha và ca ca là bổn phận phải làm, há có thể làm phiền ca ca đích thân đến nghênh đón? Triết nhi, còn không mau chào đại cữu.”

Nàng ngầm nháy mắt ra hiệu với Vương Thủ Triết.

Vương Thủ Triết hiểu ý, lúc này chắp tay hành lễ nói: “Thủ Triết gặp qua đại cữu. ”

Công Tôn Thương trừng tròng mắt, xem xét Vương Thủ Triết một hồi khá lâu, mới cho ra một câu: “Thủ Triết đã cao lớn hơn không ít, quả nhiên là nhân tài oai hùng, hơn cha ngươi rất nhiều.”



Hắn mặc dù là đại ca của Công Tôn Huệ, nhưng mà ấn tượng đối với phụ thân Vương Thủ Triết cũng không tốt, thậm chí có hơi chút căm thù.

Nguyên nhân gây ra đương nhiên là hắn rất thương yêu tiểu muội, vậy mà lại phải gả cho một lão nam nhân lớn tuổi hơn cả hắn để tái giá, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Sau đó, do tính cách bất đồng có vài lần thù ghét với Vương Định Nhạc, thế là dứt khoát từ đó chưa từng bước vào cửa Vương thị.

Lần này Vương Định Nhạc chết, hắn thân là anh vợ cũng không tới cửa, mà là phái trưởng lão gia tộc và mấy vị tộc nhân trực hệ đi hỗ trợ.

Nghe lời này, mặt Vương Thủ Triết tối sầm. Mặc dù hắn là người xuyên việt, nhưng mà trí nhớ của đời trước đã hòa làm một thể với hắn, hắn đồng thời cũng là Vương Thủ Triết.

Ngôn từ của Công Tôn Thương không phù hợp như thế, hắn há nào có thể không phản ứng?

“Ca ca, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ.” Sắc mặt Công Tôn Huệ buồn bực, tức giận nói: “Xin lỗi! Bằng không ta lập tức liền quay trở về Vương thị.”

“Ách! Được rồi, là ca ca sai.”

Công Tôn Thương vội vàng cười khan nói xin lỗi, sau đó chắp tay với Vương Thủ Triết nói: “Đại cữu cũng xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi đừng thấy lạ. Ta với cha ngươi chỉ là tính cách không hợp nhau, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, bất luận là thiên phú hay thành tựu thì cha ngươi đều vượt xa ta.”

Lời này của hắn không điêu, Vương Định Nhạc bốn mươi tuổi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng 9 đỉnh phong, đã có tư cách nhìn lên Linh Đài cảnh.

Mà Công Tôn Thương muốn đạt đến tầng này, còn lâu lắm.



Dù là Công Tôn Thương đã ba mươi tám tuổi, nhưng mà Thiếu tộc trưởng đến cùng chỉ là Thiếu tộc trưởng, hỉ nộ đều lưu trên mặt.

Nhưng mà tính cách này ngược lại là ngay thẳng, không phải là một người khó đối phó. Đây là đánh giá âm thầm của Vương Thủ Triết đối với Công Tôn Thương…

Những sự đánh giá này, Vương Thủ Triết sẽ không tùy ý để lộ ngoài mặt. Hắn đã trải nghiệm qua công việc trên Địa Cầu, về nhân tình mặc dù không tính là lão luyện nhưng cũng coi như có kinh nghiệm.

“Đại cữu nói quá lời rồi.” Vương Thủ Triết không than không giận nói: “Người với người ở chung là phải xem duyên phận, Đại nương đối đãi ta như thân sinh, ân đồng tái tạo*. Đừng bảo đại cữu nói hai câu chê cười, dù là đánh ta mắng ta, Thủ Triết cũng sẽ không mảy may có lời oán giận.”

*thể hiện lòng biết ơn rất nhiều, tựa như đã cứu một sinh mạng.

Lời này cũng là cây kim trong bọc, ý tứ với Công Tôn Thương là, ta kính trọng ngươi là bởi vì Đại nương tốt với ta. Nếu không thì dựa vào bản thân Công Tôn Thương ngươi, chỉ sợ ta sẽ không nảy sinh nổi sự kính trọng nào.

“Đúng đúng. Tiểu muội này của ta từ nhỏ đã thông minh hiền lành, tâm địa thiện lương.” Công Tôn Thương gật đầu không thôi, thuận miệng tán dương Công Tôn Huệ.

Vương Thủ Triết không còn gì để nói, khó trách Công Tôn lão tộc trưởng tuổi đã cao mà vẫn chưa thoái vị, thì ra là do vị Thiếu tộc trưởng này “rèn luyện” chưa đủ. Khó trách hắn sẽ nhìn không vừa mắt “vong phụ” Vương Định Nhạc.

Công Tôn Huệ bên cạnh nghe thấy liền lập tức đỡ trán, gương mặt nóng lên vì xấu hổ. Đại ca nhà mình các mặt đều rất tốt, chỉ có điều khuyết thiếu rèn luyện cảm xúc. Nếu như nàng không đủ tốt bụng, chẳng nhẽ sẽ thành có ý đồ nhắm vào tiểu đích tử không thân sinh? Vậy thì nàng sẽ thành người ác độc vô đạo đức mất…

Nàng vội vàng bồi thêm một câu: “Triết nhi là đích tử của ta, ta chăm sóc nuôi dưỡng hắn là bổn phận vốn có. Đúng rồi ca ca, sức khỏe phụ thân có tốt không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »