Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạo Hồng Trong Show Anh Em Nhờ Sống Thảnh Thơi

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mở bảng nhân vật, phần nhân vật cấp Thiên hầu như toàn là trạng thái chưa mở khóa, chỉ có “Thiên Nữ Tước Tang” và “Hám Địa Pháp Vương” là do làm nhiệm vụ bảo đảm mới có.

Chỉ còn ba lần quay thưởng vật phẩm, hay là mở luôn?

Thẩm Dục Kinh không quyết định được, ngón tay vô thức di chuyển đến nút “Tiếp tục”, liếc thấy Khương Nhược Nhược bên cạnh đang chăm chú nhìn, tiện miệng hỏi: “Cô đã chơi trò này chưa?”

Khương Nhược Nhược bình tĩnh gật đầu: “Đã đủ nhân vật và đủ trang phục rồi, những cái trong bảng này tôi đều có.”

Sau khi nghỉ chơi, cô đăng tài khoản lên nền tảng giao dịch đấu giá, giá cứ tăng mãi, mua được một căn nhà ở thành phố hạng hai.

Thẩm Dục Kinh theo phản xạ phản bác: “Làm sao có thể? Một số trang phục xác suất ra quá thấp, không tiêu tốn cả trăm ngàn thì không thể nào quay ra được.”

Chẳng lẽ Khương Nhược Nhược ẩn giấu thực lực, là một đại gia nạp tiền?

"Có một chút may mắn khi quay thưởng vật phẩm thôi." Khương Nhược Nhược khiêm tốn nói, thấy cậu ta mím môi không nói gì, cô nói tiếp: “Không tin à? Vậy để tôi thử xem.”

Thẩm Dục Kinh nửa tin nửa ngờ về may mắn, vì bản thân cậu ta là một người xui xẻo, đã quá quen với việc quay 10 lần liên tiếp mà không được gì cả.

Hàng ngày Thẩm Dục Kinh đều lướt khắp diễn đàn Tinh Thứ Nguyên, chia sẻ các bài đăng về cẩm lý và vận may. Thậm chí cậu ta còn mua mặt dây chuyền Kim Tôn Ngọc Bảo rất hot gần đây, đeo suốt một tháng mà chẳng có tác dụng gì, đúng là mất tiền ngu.

Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.

Thẩm Dục Kinh cay đắng nhún vai, đưa điện thoại cho cô: “Chỉ còn 3 lần quay nữa thôi, cô cứ quay tùy ý, không ra cũng không sao.”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình mà không hy vọng gì, nhưng chẳng mấy chốc đã phải liên tục thốt lên kinh ngạc.

“SSR! Wow wow wow!”

“Lại ra một cái nữa! Vậy mà lại là Ma Long Nhân!"

“Trời ơi, nữ thần! Xin cho phép kẻ hèn này được cúi lạy ngài Âu hoàng!”

Thẩm Khởi trao đổi xong công việc tuần sau với người quản lý, quay trở lại phòng mục nát, Khương Nhược Nhược và Thẩm Dục Kinh đang ngồi cùng nhau, càng nói càng hăng.

Thậm chí lúc phấn khích, Thẩm Dục Kinh còn múa tay múa chân diễn tả, khuôn mặt đỏ bừng hưng phấn, ánh mắt rạng ngời.

“Ma Long Nhân là nhân vật cấp sử thi chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, kỷ lục cao nhất là gϊếŧ liên tiếp 39 người, có lần gặp phải ở đối diện, tôi vừa lên đã bị gϊếŧ ngay, nó chỉ cần combo liên hoàn, thanh máu của tôi trống rỗng ngay lập tức!”

Thẩm Khởi đứng lại quan sát một lúc, những hiệu ứng hoa mỹ trên màn hình điện thoại khiến cô ấy rất bối rối, không nhịn được hỏi: “Đây là game gì vậy?”

Khương Nhược Nhược ngẩng đầu giải thích với Thẩm Khởi: “Game này gọi là Tinh Thứ Phương, nhân vật giống chó này tên là Kỳ Ngọc, là một nhân vật có chức năng chủ yếu hỗ trợ và hồi phục, kỹ năng 1 là lao về phía trước và gây sát thương, kỹ năng 2 là ẩn thân…”

Khương Nhược Nhược chăm chú giải thích, dần dần cảm thấy xung quanh im lặng bất thường, Thẩm Dục Kinh bên cạnh đang ngoan ngoãn lắng nghe, còn Thẩm Khởi thì đang âm thầm nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.

Khương Nhược Nhược và Thẩm Khởi nhìn nhau hai giây, lập tức hiểu ý.

Khương Nhược Nhược đột ngột đứng dậy, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, vội vàng nhét điện thoại lại vào tay Thẩm Dục Kinh: “Ôi chết, chuyên viên trang điểm gọi tôi đi trang điểm lại, hay là Thẩm Dục Kinh cậu giải thích cho chị cậu nhé, phiền cậu rồi!”

Thẩm Dục Kinh ngơ ngác, đâu có bóng dáng chuyên viên trang điểm nào?

Nhưng Khương Nhược Nhược đã chạy mất hút, Thẩm Dục Kinh lúng túng gãi đầu, do dự nhìn Thẩm Khởi, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Vậy chị, em dạy chị chơi game nhé?”

Thẩm Khởi là người bận rộn cả ngày, liệu có thích loại game tiêu khiển thời gian này không?

Có khi nào cô ấy sẽ cho là cậu ta quá trẻ con, game quá ấu trĩ không?

Thẩm Khởi cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, giấu đi niềm vui thầm kín trong lòng: “Được thôi.”

“Chị à, em nói cho chị biết, game này siêu hay, chị chắc chắn sẽ thích, nhưng người mới hơi khó chơi, em có thể dắt chị đi chơi.”

“Ừm.”

Ván đầu tiên.

Thẩm Khởi nhìn chằm chằm vào nhân vật nằm bất động trên màn hình xám xịt: “Chị chết rồi.”

Thẩm Dục Kinh bình tĩnh: “Không sao, chơi tiếp ván nữa.”

Ván thứ hai.

Thẩm Khởi thở dài: “Chị lại chết rồi.”

Thẩm Dục Kinh gϊếŧ được đối thủ: “Không sao, em đã trả thù cho chị rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »