Chương 30

Khi đã xem xong hoàn toàn Khương Nhược Nhược cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Bà đã về hưu chưa?”

Bà mẹ chồng ưỡn ngực tự hào: “Phải, tôi còn lương hưu hàng tháng!”

Khương Nhược Nhược không khỏi tò mò: “Vậy nếu bà đã ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian rảnh rỗi, sao không thử cải thiện thực đơn một chút? Hiện nay người trẻ thích ăn cay và mặn, bà có thể xem thêm video dạy nấu ăn trên mạng hoặc nấu riêng hai món khác nhau?”

“Như vậy phiền lắm.” Bà mẹ chồng cau mày, giọng gay gắt: “Những món đó tôi ăn được, thì sao họ không ăn được?”

Khương Nhược Nhược trầm ngâm vài giây rồi nói: “Có lẽ là vì…”

Cô bấm điều khiển từ xa, màn hình lớn lập tức hiển thị hình ảnh bữa trưa của gia đình này, trên tấm khăn trải bàn hoa là hai đĩa rau xanh nhạt.

Rau cải xào và đậu luộc, mềm nhũn và nhạt nhẽo.

“Con trai bà làm công việc nặng nhọc ngoài trời kiếm tiền, còn con dâu làm công việc kinh doanh phải đi lại nhiều, thường xuyên phải tăng ca, sau khi về nhà mà bàn ăn không có món nào bổ dưỡng thì tất nhiên là mất hứng ăn. Nhưng lần nào đi ăn nhà hàng họ cũng đi cùng nhau, sao không mời cả con trai bà đến đây giải quyết vấn đề này?”

Bà mẹ chồng thấy bữa trưa nhà mình bị phơi bày trước công chúng nhưng cũng không bận tâm, thản nhiên đáp: “Nó bận rộn công việc, làm sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà quấy rầy nó được?”

Khương Nhược Nhược liền hỏi ngược lại: “Thế còn con dâu bà thì không bận rộn sao?”

Sắc mặt bà mẹ chồng đanh lại, bà ta im lặng không nói gì, ánh mắt hướng về Khương Nhược Nhược đầy lạnh lùng.

Khương Nhược Nhược: “Nghe nói con trai bà đã mua cho bà một căn nhà, nhưng bà không muốn ở, còn cho người khác thuê, vậy tại sao không cân nhắc dọn ra ngoài ở?”

Bà mẹ chồng: “Kiếm thêm chút tiền có gì không tốt? Nếu tôi dọn ra ngoài thì ai chăm sóc họ?”

Khương Nhược Nhược: “Bà lo không ai chăm sóc họ sao? Hay là vì căn nhà đó đã cho con trai út của bà ở?”

Giọng nói ngọt ngào của Khương Nhược Nhược vang lên khắp hội trường qua loa phát thanh, âm điệu không gay gắt, nhưng vô cùng rõ ràng.

“Dựa theo lời hàng xóm nói, mỗi tuần bà đều hầm các loại canh rồi mang đến khu chung cư An Tâm, không thể nào là cho người thuê nhà không quen biết được, vậy chắc hẳn là cho cậu con trai út của bà, người đã đánh bạc đến mức phải cầm cố cả nhà đúng không?”

Khán giả lập tức ồn ào, bàn tán xôn xao.

"Mẹ chồng! Mẹ rõ ràng biết nhà chúng ta đã cạch mặt từ lâu rồi, hắn nợ vợ chồng con hai trăm triệu chưa trả kia mà!"

Nàng dâu cuối cùng cũng tức giận, giọng sắc bén: "Con cứ tưởng đó là khách thuê đàng hoàng nên chưa bao giờ đòi tiền nhà từ mẹ, căn nhà đó đến giờ vợ chồng con vẫn đang phải trả góp, ngày nào cũng tăng ca không phải vì muốn trả nợ sớm hay sao!"

"Cho ai ở chẳng là ở? Cô kích động gì chứ!"

Mẹ chồng gắt một tiếng, khí thế bức người ban nãy bỗng tan biến, bà ta hơi yếu thế nhưng vẫn cố cứng giọng: “Chỉ cho Tiểu Dư ở nhờ vài ngày thôi, đâu phải không trả lại cho mày.”

“Cái tính đó của chú ấy ai mà không biết? Đừng để căn nhà con vất vả mua bị phá hỏng là tốt rồi…”

Nàng dâu mặt tái nhợt, không dám nghĩ tiếp.

Mẹ chồng: “Cô nói linh tinh, mắc bệnh hoang tưởng rồi à!”

Nàng dâu: “Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra!”

Hai người đối đầu, tranh cãi không ngừng, đạo diễn thấy tình hình không ổn, liền giơ bảng chỉ thị cho Khương Nhược Nhược, ra hiệu cô lái câu chuyện trở lại.

Khương Nhược Nhược thở dài một hơi, quay về phía bà mẹ chồng vẫn cứng đầu không chịu nhượng bộ, cuối cùng cũng lên tiếng khuyên bảo: “Thật ra bà dọn ra ở riêng, để vợ chồng họ có không gian riêng sẽ có lợi hơn cho hôn nhân của họ.”

“Vừa nãy nghe bà nói rất sốt ruột muốn có cháu nối dõi, tài liệu cũng ghi rõ rằng bà đã hối thúc con dâu đi khám mấy lần, cuối cùng xác nhận không sao, thậm chí còn nghi ngờ kỹ thuật của bác sĩ.”

Khương Nhược Nhược nhìn bà ta với đôi mắt sáng rực đầy chân thành, như thể hoàn toàn vì bà ta mà suy nghĩ.

“Vậy bà có từng nghĩ, có thể là do con trai bà không?”