Chương 12: Chia tay….tất cả chỉ là quá khứ……

Dù mai cách xa em vẫn luôn mong chờ

Chờ mong nghe câu yêu thương anh nói

Để em biết anh yêu 1 mình em thôi….

Dù ta không thuộc về nhau…….



Tan ca chiều, ra tới cổng đã thấy Hân chờ….Quân vội vàng đi tới:

_Đến sao không gọi anh…

Nó cố nặn ra 1 nụ cười:

_Muốn làm anh bất ngờ chút….

_Ra công viên gần đây anh nhá!

_Có chuyện gì ak?

Nó khẽ gật đầu…..

Rất lâu nó không nói gì…giờ phút cuối..nó muốn tận hưởng những phút giây bình yêu cuối cùng…rồi mai…2 đứa sẽ là 2 người xa lạ…….

_Chia tay anh nhé…

Quân ngỡ ngàng…cậu vừa nghe thấy gì vậy…

_Em nói gì..em đừng đùa như thế…

_Mình chấm dứt đi…em mệt mỏi rồi!

_Tại sao?Anh biết dạo gần đây anh ít quan tâm tới em nhưng anh mới tiếp quản công ty….

_Không phải tại anh…tất cả là do em….

Nó cố tạo ra một vẻ mặt tàn nhẫn…..

_Em chưa từng yêu anh

Nó nhấn mạnh từng chữ….

_Tại sao chứ…em nói dối…..

_Yêu anh, em đã có chỗ đứng vững chắc trong hội sinh viên…khẳng định được bản thân…..còn nữa, em vốn dĩ rất thích thử thách, yêu được anh, không phải em đã thắng hết thảy nữ sinh trường này đó sao?em được quá nhiều…còn anh, xin lỗi, có chăng chỉ trách anh quá khờ…anh quá tin tưởng vào người khác…

Bốp….

Má nó đau rát…..anh đánh đi…như thế em sẽ nhẹ lòng hơn.

_Tôi không ngờ cô thủ đoạn như thế..tôi đã bị dáng vẻ ngây thơ của cô lừa dối…suốt thời gian qua tôi là thằng ngốc…..

_Từ giờ không ai nợ ai……..

Nó nói lạnh băng…..Vội vàng đi trước…nước mắt bắt đầu trào ra…..ngẩng cao đầu….nó cố giữ những giọt nước ấy trên mi…..mày làm tốt lắm như thế..Quân sẽ quên mày nhanh thôi…tốt cho anh ấy…để cả 2 dứt khoát….Nhưng tự hỏi bao lâu sau nó sẽ quên được tất cả………….quyết định này…nó có hối hận không??

Gió bỗng thổi mạnh…..sấm chớp giật ngang trời…mưa bất chợt rơi từng hạt lớn….Trời đang tức giận..haha…một người như nó đâu đáng được nhiều người tức giận như thế…..

Câu hát ngày xưa văng vẳng bên tai nó:

Vào một đêm mưa mình chia tay nhau

Nhẹ nhàng nhưng sao tim em nhói đau

Giọt nước mắt em nghẹn trong tim…

Ước sao đôi ta đừng mất nhau….

Và ngày hôm nay, chỉ còn riêng em

Đợi chờ cơn mưa mang đi nỗi đau

Lời anh hứa khi mình bên nhau…mãi yêu em không hề đổi thay….. xa rồi!!!!!!!


Chẳng ai đổi thay….nhưng vẫn phải chia xa……là số phận????????

Nó lầm lũi từng bước thả bộ về nhà…người ướt sũng…..Về nhà nó thấy nhỏ Hạnh đã ở đó tự bao giờ…Nó ôm chầm con bạn:

_Mày ơi, tao với anh ấy hết rồi…..tao……

Nó xỉu luôn tại đó…..Hôm nay mẹ không có nhà, chắc mẹ đã gọi nhỏ Hạnh sang với nó…..

“Anh, đừng xa em, em lạnh lắm………anh ơi……em không phải như thế..vốn dĩ em không được lựa chọn….”

_Hân tỉnh lại đi

Thấy con bạn mê man Hạnh đau lòng quá….nó biết Hân đã phải chịu đựng những gì….con bé vốn giả vờ cứng rắn…nhưng chỉ nó mới biết được thực ra nó rất yếu đuối….

Nó mê man thấy một chiếc xe tải mất lái…một chiếc xe máy phóng ẩu trong đêm mưa gió…..kettttttttttttttttt……..Nó bật dậy…

_Anh Quân!

Một cơn gió thổi mạnh..cánh cửa gỗ bật tung….xoảng..1 chiếc bình vỡ tan….

_KHÔNG……….không thể có chuyện đó được….

_Có chuyện gì, Hân, mày đừng dọa tao……….

_Tao thấy anh Quân có chuyện…..Mày gọi cho anh ấy dùm tao………

Hạnh miễn cưỡng bấm số:

_Alo. Chủ nhân của số máy này bị tai nạn…đang trên đường đi cấp cứu…..

_Xin…hỏi..bệnh viện nào ạ?

_Việt Đức….

_Vâng…..

_Hân ak, mày phải bình tĩnh…..Anh Quân đang được đưa đi cấp cứu….

Nó xỉu lần nữa…em gϊếŧ anh rồi Quân ơi…………

Trong đêm mưa bão, 2 cô gái trẻ đội mưa, phóng xe như xé màn đêm…..đến nơi….thấy đã có mấy người đứng ở phòng cấp cứu……nó chỉ mơ hồ nhận ra mẹ Quân…

_Cô còn đến đây làm gì..cô hại nó chưa đủ thê thảm sao?Nó mà có chuyện gì…

NÓ chỉ biết khóc….

_Cháu về đi..ở đây đã có chúng tôi lo……….Người đàn ông trung tuổi nhẹ nhàng nói với nó….

_Xin 2 bác cho cháu đợi anh ấy ra ngoài….

_Cô còn muốn nó nhìn thấy cô nữa sao?Cô tàn nhẫn lắm…

Hạnh xen vào:

_Cháu xin lỗi nhưng bác không có quyền nói thế….Nếu bác không ép nó, sẽ không có chuyện này…bác cũng nên để nó gặp anh Quân một lần..nó đã đủ khổ tâm rồi……….

Đèn phòng mổ vụt tắt….

_Bác sĩ cháu nhà tôi?

_Đã qua cơn nguy hiểm…gia đình đừng lo lắng quá…..

_Cảm ơn bác sĩ…..

Mọi người đi theo chiếc xe đẩy…nó đứng lại đó………mọi chuyện sẽ ổn thôi……