Chương 12: Trong giờ tự chọn tiểu huyệt bị hai công đánh vào

Lý Nhược Thần bất tri bất giác hôn mê. Chờ đến lúc cậu tỉnh dậy, liền thấy bản thân đang nằm trên giường Nhạn Nhung.

Giường ở ký túc rộng một thước rưỡi. Lý Nhược Thần cuộn tròn nằm cuối giường, Nhạn Nhung gác chân lên chiếc bụng ấm áp của cậu.

Lý Nhược Thần cũng từng đọc sách, thời xa xưa quý tộc thường sẽ có một nha đầu làm ấm giường, có lúc sẽ đặt chân lên ngực cô gái để làm ấm.

Bây giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt, mọi người đều bình đẳng, nhưng cậu lại bị Nhạn Nhung cùng Hàn Sơ Lẫm hàn hạ, ngay cả một thân phận nha đầu làm ấm giường cũng không bằng.

Cái sự thật trần trụi này khiến cho Lý Nhược Thần phải thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi chua xót. Cậu động đậy muốn bò xuống giường, nhưng ảnh hưởng đến phía sau, đau đến mức nước mắt bất giác chảy ra ngoài.

Cảm giác này so với bị đánh còn đau hơn nhiều.

Nhưng mà cậu động một cái cũng vô tình đánh thức Nhạn Nhung.

Nhạn Nhung mới vừa tỉnh dậy, hai mắt cũng có chút thanh tỉnh, so với dáng vẻ bất cần đời lúc thường ngày thì ôn nhu hơn nhiều. Nhưng hành động của anh thì không hề ôn nhu chút nào, anh liền kéo lấy cánh tay cậu mà.

Cậu nhìn Hàn Sơ Lẫm còn ngủ ở đối diện, Lý Nhược Thần liền nhỏ giọng nói: "A, thật xin lỗi anh Nhạn, em làm phiền anh rồi..."

Lý Nhược Thần bị Nhạn Nhung kéo đến bên người, da thịt của hai người ma sát vào nhau. Nhạn Nhung không hổ là động vật máu lạnh, da thịt cũng vô cùng lạnh lẽo.

Lý Nhược Thần nhớ đến liền cảm thấy không vui, cậu thật sự đau đến chết mức, làm tiếp sợ không chịu nổi mất.

Tâm tình Nhạn Nhung sáng sớm khá tốt, tựa như không có hứng thú gì, chỉ lật người cậu lại, đem mặt cậu hướng ra ngoài, một cánh tay luồn qua nách cậu, sờ lên ngực cậu, một cánh tay khác giữ lấy eo cậu.

Một viên thịt chọc vào lòng bàn tay anh, xúc cảm rất mềm mại.

Lý Nhược Thần hệt như một cô gái, khi ngực bị chạm vào liền mất tự nhiên, lại bị Nhạn Nhung ôm vào trong lòng hệt như một con búp bê, khiến cậu càng không cảm thấy tự nhiên. Ngực cậu phẳng lỳ, nhưng Nhạn Nhung hệt như không nặn ra chút thịt thì sẽ không buông cậu ra.

Nhưng cậu không dám động đậy, thân thể cũng trở nên cứng đờ mặc cho Nhạn Nhung muốn làm gì thì làm. Không bao lâu sau, cơn mệt mỏi đã kéo ý thức cậu chìm vào trong giấc ngủ.

Lúc Lý Nhược Thần ngủ sẽ không nhúc nhích, mà cơ thể cũng rất nóng. Nhạn Nhung lại cực kỳ yêu thích nhiệt độ này của cậu, nên anh cảm thấy rất hài lòng.

Bên trong ký túc ấm áp, Hàn Sơ Lẫm mơ mơ màng màng nằm trên giường. Chiếc giường còn lại là Nhạn Nhung đang bóp ngực của Lý Nhược Thần, giống như anh đang thi thoảng đùa bỡn nó, dáng vẻ còn rất mơ màng.

Hôm sau, vết thương trên người Lý Nhược Thần đã không còn đau đớn nữa, cuối cùng là cậu uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó là hai viên vitamin, bổ sung chút dinh dưỡng.

Buổi chiều có hai tiết tự chọn. Bề ngoài trường học này hệt như đang chú trọng việc giáo dục học sinh, mỗi kỳ các học sinh sẽ được chọn môn tự chọn, từ dương cần đến đánh đàn nhị, cái gì muốn thì đều sẽ có được.

Lý Nhược Thần lựa chọn dương cần. Lúc ghi danh cậu bị một đàn chị kéo vào, cứ như vậy mà ngây ngốc điền vào hai chữ dương cầm.

Cậu đối với âm nhạc quả thật không biết một chữ, một bài hát phải học rất lâu mới có thể hát lưu loát.

Đàn chị đến phòng học hướng dẫn cậu cách trình diễn, Lý Nhược Thần phải vắt hết óc học tập, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Lý Nhược Thần ngơ ngác nhìn về phía cửa, vội vàng đứng lên: "Anh Nhạn...anh Hàn...hai người sao lại đến đây?"

Hàn Sơ Lẫm tùy ý nói bừa một câu, liếc nhìn nữ sinh bên cạnh, giễu cợt nói: "Đương nhiên là để vun đắp tình cảm rồi."

Càng về cuối hắn càng trầm giọng hơn.

Nhạn Nhung cũng lạnh lùng nhìn Lý Nhược Thần đang đứng gần nữ sinh kia.