Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân

Chương 10: Lạc Triệt Trở Về Vọng Nguyệt Các, Khóc..

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Lạc Triệt trở về vọng nguyệt các, khóc đến sưng cả mắt, Nguyệt Nha đau lòng nhìn nàng: “Tiểu thư, người đây là…”

Lạc Triệt bỗng đóng chặt cửa, khóc nói: “Để ta an tĩnh một lát.”

Lạc Triệt ngồi trên ghế mềm, mặt lập tức khôi phục vẻ tình tĩnh cầm khăn lụa lau mặt, nàng là người tỉ mỉ, đương nhiên phát hiện phản ứng của thái tử khi đó có chút không đúng.

Nàng hôm nay cũng không làm gì quá phận đi…

Lạc Triệt vuốt cằm, hôm nay giáo huấn cung nữ Trầm Bích, phải chăng là vì chuyện này ? Nàng chớp chớp mắt cảm thấy không có khả năng này đi.

Khi quay về gặp phải Nhữ Dương thế tử, nàng biểu thị lập trường nghĩa chính ngôn từ, thái tử không có lý do gì để tức giận nha.

Lúc này, Lạc Triệt đột nhiên nhớ ra gì đó, đồng tử co rút, lẽ nào là bởi vì câu nói đó…

Đoản mệnh rồi !

Lạc Triệt nằm ườn trên ghế, bồi hồi nhớ lại, nàng sao có thể nói thái tử không được cơ chứ, thái tử quyền khuynh triều dã, nghi tâm lại nặng, bên cạnh hoàng hậu sao có thể thiếu người của hắn.

Cung đấu quyền mưu, thật sự chỉ là tuỳ tiện nói, vừa không cẩn thận chút mệnh đã sắp mất rồi !

Ah Woo

Nàng dùng chăn che kín mặt, vừa nghĩ vừa lo nước mắt không tự chủ lã chã tuôn ra.

Cho nên lúc đó, thái tử là muốn tìm nàng tính sổ sao ? Khẳng định là vậy !

Tên cẩu thái tử sao lại dọa người như vậy, nàng chưa muốn chết !

Trên tầng cao nhất Chiêm Tinh Các của Trạc Trần Điện, Lung Nguyệt ngước đầu nhìn lên trời, nàng nhìn chăm chú, mày mắt tinh xảo không giống người thật, đôi mắt như băng tuyết khẽ chớp chớp, bên cạnh một cụ già đang vuốt râu liên lục hỏi: “Nhìn ra gì rồi ?”

Lung Nguyệt chau mày: “Sư bá, người không nhìn ra sao ?”

Ông lão vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, nhàn nhạt nói: “Vi sư đang khảo nghiệm ngươi.”

Lung Nguyệt khinh miệt liếc nhìn: “Hứ“

Ông lão ngưng động tác, than một tiếng: “Lịch thế quá lâu, đã quên sự đơn thuần, vi sư sẽ sớm ngày quy ẩn sơn lâm, vị trí quốc soái sau này toàn bộ phải dựa vào ngươi rồi.”

Lung Nguyệt lạnh nhạt: “Là ngày đó thái tử suýt chút đã gϊếŧ ngươi, cho nên sợ sao?”

Ông lão mặt lộ vẻ tức giận, chỉ tay vào Lung Nguyệt run run: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng có quá phận, vi sư hơn năm mươi tuổi cũng nên dưỡng lão rồi, ai sợ hắn chứ ? Ai thèm sợ hắn !”



Lung Nguyệt con ngươi lạnh lẽo nhìn ông lão, ông lão nhịn không được lùi về sau mấy bước, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Lung Nguyệt, ngươi rối cuộc đã xem được những gì?”

Lung Nguyệt mắt lóe lên: “Là biến số.”

Sao trên bầu trời không phải là bất biến mà ẩn trong đó có quy luật, có người nghèo cả một đời, miễn cưỡng có thể coi một hai phần cơ duyên, Lung Nguyệt là một trong số kẻ nổi bật đó.

Lạc Triệt nằm ở trong chăn khép đôi bờ mi, ngủ trong vô thức, trên mặt còn vương dấu vết của nước mắt, môi mím trắng bệch.

Trong vài ngày tiếp theo, Lạc Triệt luôn ngoan ngoãn ở trong Vọng Nguyệt Các, buổi chiều ngày nào cũng phân phó hạ nhân tặng bánh ngọt cho thái tử, cũng coi như duy trì quan hệ thâm tình rồi nhỉ ?

Nàng chính là sợ tình tiết không có trong chuyện xảy ra, hiện tại Lạc Triệt quả thật thần hồn nát thần tính, trong lòng càng tự nhắc nhở bản thân cẩn thận từng lời nói từng hành vi.

Chiều ngày hôm đó, nữ quan của cửa hàng tơ lụa đưa tới một bộ váy cho nàng, là nguyên chủ trước đây chuẩn bị vì buổi tiệc cuối tháng, Lạc Triệt vuốt ve hoa văn được dùng chỉ vàng thêu dệt, có thể tưởng tượng với tư sắc của nữ chủ mặc lên bộ y phục này có biết bao kinh diễm, Lạc Triệt suy nghĩ có chút phức tạp, chuẩn bị tiến vào cốt truyện tiếp rồi.

Trên buổi dạ tiệc, trước mặt quần chúng, người đó hướng thái tử cầu xin nạp nàng, thân làm thϊếp việc này vốn dĩ là bình thường, nhưng nguyên chủ tốt xấu gì cũng là đời sau của quý tộc, còn là chất nữ của hoàng hậu, thân phận không giống với những kẻ thϊếp thất tầm thường khác. Từ đó nàng thành trò cười trong mắt kẻ khác, đến mức cả quý tộc chốn kinh thành đều biết truyện cười này.

Lạc Triệt ôm đầu, khổ não nhắm mắt, lại phải tiếp tục chiến rồi sao ? Làm sao để thay đổi cục diện bây giờ ?

Nàng vẫn còn nhớ rõ, trong buổi tiệc nam chủ còn đồng ý chuyện đó nữa !

Mắt Lạc Triệt chợt hiện lên một tia sáng, trầm ngâm một lúc nàng bỗng cảm thấy, nàng không cần thiết phải đi thay đổi cục diện này, nàng chỉ là người qua đường, nói không chừng có thể mượn cơ hội này rời đi, ví dụ như tâm trạng không tốt, xuất cung dâng hương cầu phúc, trên đường đi không cẩn thận biến mất …

Dù sao nàng hiện tại cũng ngày một muốn rời khỏi nơi này.

Lúc này, Nguyệt Nha bưng tới một đĩa bánh ngọt nói: “Tiểu thư, hôm nay vẫn theo thường lệ tặng cho thái tử điện hạ sao ?”

Lạc Triệt đang muốn nói là phải, bỗng dưng trong đầu truyền đến một tiếng nói: “Không, ta tự mình đi một chuyến.”

Không được, nàng phải đi để nhận độ chán ghét của thái tử, tốt nhất là nàng hắn chán ghét đến độ tối nay trên tiệc tặng nàng luôn cho người khác đi.

Đến lúc đó có thể mượn cớ tâm tình không tốt xuất cung du ngoạn, tin rằng hoàng hậu không thể cự tuyệt lý do này, lúc này nàng thần không biết quỷ không hay có thể rời đi.

Quyết định vậy đi !

Lạc Triệt bình tĩnh, chỉnh lý lại vạt áo, nhấc người từng bước từng bước đi qua, nói với Nguyệt Nha: “Đi thôi.”

Lạc Triệt tính cách ôn hòa nhưng lại là người rất quyết đoán, luôn có cách nghĩ riêng của bản thân. Nàng sau khi tới tẩm điện của thái tử, thái giám liền vội vã đi truyền bgaso.

Sau một lúc, thái giám tiến lại cung kính nói: “Tống tiểu thư, mời vào.”



Lạc Triệt trong long vạn phần thấp thỏm, muốn khiến thái tử chán ghét, phải giữ đúng chừng mực, không thể quá phần, vạn nhất thái tử thực tại chán ghét đến mức ăn không nổi cơm, liền gϊếŧ nàng ngay chính diện là chết mất tiêu ?

Lạc Triệt hít một hơi sâu, đi sau tên thái giám, ánh mắt kiên định.

Kệ thôi, tên sát nhân khủng bố này ai muốn tiếp đãi hắn thì tự đi, nàng không chơi nữa ! Lần đầu Lạc Triệt tới tẩm cung thái tử, những đồ vật bày ở nơi đây hiển nhiên đều là những món đồ cổ nhiều năm.

Trang trí thêm thì lại không hoa lệ, một cơn gió lạnh ập đến, thái tử lúc này đứng ở phía cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân nàng liền nghiêng đầu, nhìn thấy Lạc Triệt bỗng hơi chau mày.

Lạc Triệt chợt phát hiện điều này, nàng rất vui trong lòng, hoá ra thái tử lại ghét nàng như vậy !

Lạc Triệt bước lên trước hành lễ: “Thϊếp thân tham kiến thái tử .”

Thái tử mặt không biểu cảm nói: “Việc gì ?”

Lạc Triệt cười nói: “Thϊếp thân làm chút bánh ngọt cho điện hạ, đặc biệt tự mình mang tới cho ngài nếm.”

Nàng mắt long lanh như trăng sáng, như cả trái tim đều là hình bóng của hắn, thái tử hơi ngưng lại, cổ họng vừa động nhẹ nói: “Để xuống đó đi.”

Lạc Triệt vội vàng để bánh ngọt ở trên bàn.

Thái tử nhẹ ho một tiếng: “Còn chuyện gì khác không ?”

Lạc Triệt lắc lắc đầu

Thái tử nhàn nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì thì lui xuống đi.”

Lạc Triệt cắn môi lắc lắc đầu: “Ta không muốn rời đi.”

Ánh mắt thái tử hiện lên tia chán nản nhìn nàng, lại nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, nàng từ từ tiến lại gần, chân khuỵu xuống chợt ngã vào lòng thái tử.

Trong nguyên văn nam chủ rất chán ghét khi bị người khác động chạm, có một lần bị cung nữ chạm vào cánh tay, hắn cảm thấy kinh tởm đến mửa rửa 7 8 lần.

Nàng nhất định bị đuổi ra ngoài, nam chủ nhất định sẽ kinh tởm nàng đến mức ăn không nổi cơm

Thành công !

Trong lòng hắn đột nhiên có người nhào tới, hai tay ôm chặt eo hắn, một hơi thở ngọt ngào bao trùm lấy hắn, hắn đứng đó ngây ngốc, hai mắt mở to chợt vụt qua một tia bối rối.

Người trong lòng nhỏ nhắn mềm mại, còn bởi vì “hồi hộp” mà hơi run rẩy.

Dùng phương thức thấp kém như vậy để ngã vào lòng hắn, nàng thích hắn đến vậy sao ?
« Chương TrướcChương Tiếp »