Chương 1.2

Ai biết được Lý Ngôn cư nhiên trực tiếp dám dùng bàn tay to của mình nắm lấy tay anh, ở mọi người xem ra, hai người này giống như là một cặp tình nhân thân mật vậy.

Lâm Tri Thu: “Em.....”

Lý Ngôn thấp giọng ở bên tai anh nói: “Thầy giáo tại sao lại ẩn giấu một cặρ √υ" to như thế này a.”

“Các bạn học cũng không biết đâu.”

Hắn nỉ non.

Lập tức, toàn thân Lâm Tri Thu cứng đờ lại, động cũng không dám động.

Cho đến lại một bàn tay to khác chậm rãi cách quần tây của anh ma sát bướm của anh.

Lý Ngôn cười khẽ: “Nói a, Tại sao thầy giáo lại không tiếp tục nói nữa?”

Những lời này hắn nói lớn tiếng nói ra, bên dưới cũng có người kỳ quái, tại sao đột nhiên thầy giáo lại không tiếp tục giảng bài.

Lâm Tri Thu hít sâu một hơi, tiếp tục dùng thanh nhuận thanh âm giảng bài tiếp.

Từ góc độ của Lý Ngôn, hắn thậm chí có thể nhìn thấy được một chút hồng nhạt.

Hắn nuốt nuốt nước miếng. Không nghĩ tới thầy giáo này cư nhiên có đầy đủ như vậy.

Hắn cách quần tây, lập tức liền sờ đến tận cùng bên trong l*и nhỏ

“Ah~……” Lâm Tri Thu rên nhỏ một tiếng, khí chất đạm nhiên không còn tồn tại nữa.

Anh hoảng sợ giống như con thỏ trắng quay lại phía sau này xem.

Trong phòng học, các bạn đều kỳ quái mà xem anh một cái, nhưng mà người nghi ngờ cũng không nhiều lắm.

Lý Ngôn cười cười.

Hắn lại dùng ngón tay ở phía trước chọc chọc..

Lâm Tri Thu ngâm khẽ một tiếng, thần sắc khẽ biến: “Ân~……”

Bạn sinh viên này đến tột cùng muốn làm cái gì chứ!

Anh tức giận đỏ mặt, muốn quay đầu cho Lý Ngôn một cái tát.

Lại đột nhiên bị Lý Ngôn chống một chút, anh lại thất thần.

Lâm Tri Thu nỗ lực ức chế ý muốn rêи ɾỉ ra, nhưng vẫn là khống chế không được mà hừ nhẹ ra tiếng: “Ân~.....”

Lý Ngôn: “Xảy ra chuyện gì vậy thầy?”

Lâm Tri Thu cáu giận mà cho hắn một cái ánh mắt tràn đầy tức giận.

Anh lại khống chế không được chính mình động tình.

Bởi vì thân thể này có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, chỉ có chính anh mới biết được.

Lý Ngôn bắt đầu chống vào anh.

Quy luật luật động làm cho Lâm Tri Thu càng chảy ra nhiều nước.

[Như thế nào sẽ..... Như thế nào sẽ ở trước đám đông bị chính sinh viên của mình làm thành như vậy.]

Lâm Tri Thu chưa từng nghĩ tới anh sẽ gặp ngày này.

Nhưng dần dần, phản ứng sinh lý của anh cũng ngày càng trở nên lợi hại.

Lâm Tri Thu:.......

Lý Ngôn lại càng quá mức hơn, dùng bàn tay to chậm rãi kéo cái quần tây kia ra.

Lâm Tri Thu đè nặng thanh âm, tức giận: “Em đừng có quá mức.”

Lý Ngôn: “Ân? Em như thế nào quá mức?”

Lâm Tri Thu thiếu chút nữa muốn quăng sách giáo khoa xuống mà chạy lấy người.

Ai biết Lý Ngôn lại không có ngừng động tác tay lại, ngón tay thô dài chậm rãi dao động đến mặt trên trơn mềm của l*и da^ʍ.

Điều này làm hai người đều cứng đờ lại.

“Cọ” mà một chút, mặt Lâm Tri Thu lập tức đỏ.

Trên mặt anh đỏ ửng tựa hai đống ánh nắng chiều, phấn hồng phấn hồng, thanh tuấn mặt mày càng nhiều vài phần say khướt ý vị.

Lý Ngôn nhìn anh như vậy càng cảm thấy thú vị, ý cười lớn hơn nữa. Hắn thuận thế đi xuống, còn sờ đến một mảng ướŧ áŧ ngượng ngùng.

Lý Ngôn: “Thầy giáo thật da^ʍ.”

Lâm Tri Thu chịu đựng tức giận, không thể phản bác lại hắn.

Lý Ngôn bóp cổ tay thở dài, hai tay ngón tay tiếp tục tham nhập vào trong cái bướm nhỏ kiều nộn.

Bên trong phảng phất có ngàn vạn trương cái miệng nhỏ, ngón tay vừa tiến vào, Lý Ngôn đã bị l*и anh hút đến da đầu tê dại.

Mị thịt không ngừng mà đè ép ngón tay của hắn, cắn lấy hắn không chịu buông ra, nước da^ʍ ướŧ áŧ ào ạt mà phun ra, bắn vào hắn, Lý Ngôn khó có thể tưởng tượng, nếu dùng dươиɠ ѵậŧ của chính mình đi vào thì sẽ sướиɠ biết bao nhiêu.

Lý Ngôn thấp giọng dụ hống: “Thầy ơi, thầy có muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn?”

Lâm Tri Thu giận liếc hắn một cái.

[Anh khẳng định không thể nói muốn được.]

[Tuy rằng là vậy, nhưng anh lại thật sự rất muốn a.]

Anh nhìn về phía Lý Ngôn, trong mắt toát ra một đợt ánh sáng.

[Cầu dươиɠ ѵậŧ to của sinh viên cường tráng cᏂị©Ꮒ thầy đi.]