Chương 1

Bạo quân chọc mèo hằng ngày

Tác giả: Thả Phất

Giới thiệu:

Từ Cẩm Văn sống lại vào lúc trước khi nhà họ Từ đứng sai phe hoàng tử nên bị diệt vong, sớm hơn mười năm, gặp được bạo quân không được yêu thương nhất của nước Đại Chu.

Từ Cẩm Văn vội vàng ôm chặt cái đùi dày của hắn...

Chỉ là, tại sao y lại xuyên thành một con mèo con? Thế thì ôm đùi kiểu gì đây?!

“Meo meo…” Đùi lớn à, thịt của ta không ngon, bên kia có chuột, ta bắt cho ngươi ăn có được không?

Cuối cùng cũng ôm đùi được rồi, nhưng trong nháy mắt lại biến thành cháu trai của Từ Các lão. Được rồi, vậy tiến cung làm thư đồng, tiếp tục ôm đùi thôi.

Một ngày nọ, Từ thư đồng vô tình đi lạc vào cấm địa của một tên bạo quân tương lai - hiện giờ đã trở thành Thái tử, xô ngã một ổ mèo, bị Thái tử bắt tại trận...

Thái tử nào đó: Gϊếŧ.

Từ thư đồng: ... Đợi đã, điện hạ, ta là meo meo của người đây!

CP: Công đế vương bụng dạ đen tối X Thụ ngây thơ dễ thương quyến rũ

Giới thiệu vắn tắt: Hôm nay hoàng thượng chọc mèo chưa?

Từ Cẩm Văn đã chết.

Trước khi chết, y nhìn lại cả đời đã qua của mình. Tổng thể thì y vẫn khá hài lòng.

Là cháu trai của Từ Các lão nhà họ Từ, một trong tứ đại thế gia của nước Đại Chu. Y được cưng chiều hơn hai mươi năm, tiêu tiền như nước, chơi mèo chọc chó, tuỳ ý làm bậy, sống khá là tự do thoải mái.

Điều đáng tiếc duy nhất là y còn chưa cưới được kiều thê, sao nhà họ Từ của y lại bị diệt vong rồi?

Vào năm Đại Chu thứ bốn mươi bảy, chín người con giành ngôi, cuối cùng Cửu hoàng tử Chu Tu Nghiêu không được quan tâm nhất và không có khả năng nhất lại giành được hoàng quyền, vẻ vang ngồi lên ngôi báu.

Là cận thần tâm phúc của Thất hoàng tử Vĩ Vương Chu Ngọc Vĩ, nhà họ Từ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bạo quân tân nhiệm, đương nhiên cũng phải chịu tai họa chung, cả gia tộc đều bị chém đầu.

Nghĩ đến màu đỏ tươi phủ khắp bầu trời lúc đó, Từ Cẩm Văn không khỏi rùng mình. Nhưng mà, điều Từ Cẩm Văn không ngờ là sau khi chết, y lại được sống lại!

Chỉ là khi Từ Cẩm Văn ngẩng cái đầu ướt đẫm nhìn lên thì thấy một khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt đang cúi xuống. Trong lòng y không khỏi hốt hoảng. Y, y, y, y không nhìn lầm đấy chứ?

Đây rõ ràng chính là bạo quân năm mười ba, mười bốn tuổi mà. Là cháu trai nhà họ Từ, đương nhiên y cũng đã vào cung mấy lần, hơn nữa cũng từng nhìn thấy vị Cửu hoàng tử không được ưa thích này, tuy dung mạo xuất sắc nhưng quanh năm như suy dinh dưỡng.

Móng vuốt của Từ Cẩm Văn không khỏi kích động mà run lên. Chẳng lẽ... y đã gặp được bạo quân thời niên thiếu hơn mười năm trước?

Lần này y nhất định phải giữ được nhà họ Từ, ít nhất ôm chặt đùi của bạo quân tương lai là điều bắt buộc.

Vì vậy, Từ Cẩm Văn vội vàng lao tới, thân thể ướt nhẹp hướng về phía Cửu hoàng tử, mắt to trừng mắt uyên ương. Từ Cẩm Văn vẫy đuôi nịnh nọt: Lão đại, lão đại, có thể cho ta ôm đùi được không?

Chỉ là lời y phát ra không phải tiếng người mà là tiếng: "Meo..."

Sắc mặt Từ Cẩm Văn cứng đờ, đôi mắt uyên ương không thể tin được mà chớp chớp.

Y cảm thấy tai mình nhất định có vấn đề, nếu không thì giọng nói nhỏ nhẹ của y đâu rồi?

Tại sao y lại nghe thấy tiếng meo meo?