Chương 10

Ma ma: ...

Có lẽ là bà ta hoa mắt rồi chăng? Ma ma vội vàng lắc đầu, chờ khi nhìn lại lần nữa thì phát hiện trên bàn làm gì còn bóng mèo?

Cuối cùng ma ma cũng tìm thấy y trong ổ mèo, nhưng lại phát hiện ra Tuyết Đoàn vẫn còn hưng phấn tinh thần trước khi đi ngủ giờ tỉnh dậy không chỉ mồ hôi nhễ nhại mà còn giống như một bông hoa khô héo, vô cùng khiến người ta đau lòng.

Đôi mắt sương mù nhìn bà ta: “Meo meo…” Ngoan ngoãn vô cùng.

Trong lòng ma ma mềm nhũn, không còn để ý tới cái gì khác, vội vàng ôm Từ Miêu Miêu, tưởng ngày hôm qua y té xuống ao nên đến giờ vẫn còn sợ hãi, vội vàng dỗ dành: "Sao hôm nay Tuyết Đoàn bơ phờ thế. Chút nữa dẫn ngươi đi ăn nhé."

Từ Miêu Miêu vẫn còn đang bơ phờ đột nhiên ngẩng đầu lên, tai vểnh lên, đuôi cũng dựng lên: “Meo meo!”

Ma ma lập tức vui vẻ: “Ôi trời, đúng là đói bụng thật này. Đi thôi, bữa sáng chuẩn bị cho ngươi đã sẵn sàng rồi, mau đến ăn đi.”

Từ Miêu Miêu vốn nghĩ đồ ăn của mình nhiều nhất là một bữa cá khô, nhưng khi Từ Miêu Miêu nhìn thấy một bữa Mãn Hán Toàn Tịch đầy cá, cả người mèo đều bị kinh hãi...

Chiên, xào, cắt, hầm, đủ hết mọi thể loại...

Từ Miêu Miêu: Đây quả thực là đời người không bằng đời mèo sao?

Y vui vẻ nhảy lên, bắt đầu ăn. Chỉ là ăn một lúc, y không khỏi nghĩ đến tiểu bạo quân tội nghiệp, thật ra tiểu bạo quân cũng không đáng sợ đến thế.

Hiện tại tiểu bạo quân vẫn không tin tưởng y, nhưng ít nhất y cũng đã lộ mặt, làm một cái chân chó thành công, bước thứ hai đương nhiên là quan tâm đến dạ dày của hắn!

Bây giờ tiểu bạo quân đáng thương đến thế, ăn không đủ no, nên đưa cho hắn một bữa cá khô thơm ngon thôi...

... Không, không thể nghĩ nữa... Y đã có thể đoán trước được cuộc sống sau này mình ôm đùi to, đi lêи đỉиɦ cao đời mèo rồi tác oai tác quái như thế nào rồi!

Từ Miêu Miêu nghĩ như vậy, lập tức quyết định đưa đồ ăn cho tiểu bạo quân để lấy lòng.

Ma ma đứng ở bên cạnh tiểu chủ mèo đã phát hiện! Tuyết Đoàn cao quý lạnh lùng nhà bà ta còn bắt đầu giấu thức ăn rồi!

Cứ ăn một con giấu một con cá khô nhỏ...

Từ Miêu Miêu ăn được một nửa mới nhận ra mình đã giấu hơn chục con cá nhỏ, nhất thời trợn trừng mắt, dùng đệm hoa mai vỗ nhẹ vào móng vuốt của mình một cái.

Từ Miêu Miêu: "..." Đời mèo có thể nói là khá chân chó mà!

Bên kia, ma ma đã báo cáo sự bất thường của Từ Miêu Miêu cho Đào quý phi.

Lúc đó Đào quý phi đang nằm trên tháp quý phi, nghe vậy cũng không thèm cau mày, chỉ ừ một tiếng, âm thanh tinh tế lại mềm mại, đáng tiếc là quá lạnh nhạt, nhạt đến mức như không có chút cảm xúc nào có thể khơi dậy khiến lòng bà ấy gợn sóng được.

“Nương nương, bắt đầu từ hôm qua có phải Tuyết Đoàn… có gì không đúng lắm không?” Chờ ma ma hầu hạ Từ Miêu Miêu rời đi, Tào ma ma ở bên cạnh Đào quý phi liền hỏi.

"Có gì đó không đúng ư, bổn cung lại không thấy vậy. Những nô tài kia không chú ý tới, nhưng Tuyết Đoàn đã nhìn ra, Cửu hoàng tử đó cứu nó, nó cũng là đứa biết báo ơn, hoạt bát một chút cũng tốt." Ngày hôm qua Đào quý phi cũng đã điều tra rõ ràng là Cửu hoàng tử cứu Từ Miêu Miêu. Tại sao những nô tài đó cố tình đổi trắng thay đen, khiến bà ấy cho rằng là do Cửu hoàng tử hạ thủ.