Chương 25

Vừa dứt lời thì trực tiếp bãi giá hồi cung.

Chờ đến khi Đào quý phi được Tào ma ma nâng lên, Đào quý phi nhìn Từ Miêu Miêu đang duỗi mình cợt nhả nở nụ cười ngây ngô, vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của y: "Ngươi này, thật lỗ mãng."

Nhưng mà Từ Miêu Miêu cảm giác rõ ràng rằng Đào quý phi đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ Miêu Miêu ngu ngơ kêu meo meo hai tiếng, y cũng không sợ, y có chuẩn bị rồi mới thực hiện việc này.

Kiếp trước y từng nghe qua tổ phụ nói về Chu đế, văn võ song toàn, cần mẫn thẳng thắng yêu dân, luôn theo đuổi việc trở thành một hoàng đế tốt, ông ta làm không tệ, chỉ tiếc rằng, trong việc nam nữ thì...

Nếu không có sự kiện của Ngọc phi thì Chu đế đúng thật là một hoàng đế tốt, chỉ tiếc.

Nhưng mà nếu ông ta muốn làm một hoàng đế nhân từ thì đương nhiên ông ta sẽ không vô duyên vô cơ lấy mạng của một con mèo nhỏ vì một việc nhỏ này, cũng không đáng giá, nếu chuyện này truyền ra thì ông ta sẽ bị xem là một hoàng đế quá keo kiệt.

Từ Miêu Miêu biết chắc điều này nên mới dám ra tay. Hơn nữa y có chừng mực, chỉ làm ướt ống tay áo, nếu vẩy nước cả người thì sẽ thành một sự phiền phức lớn.

Đào quý phi đối xử với y tốt như vậy, nên báo đáp bà ấy một chút.

"Meo" Y chính là một con mèo rất tốt bụng và biết báo đáp công ơn của người khác mà.

Từ Miêu Miêu trải qua kiếp sống của miêu chủ tử ở cung Đào Nhiễm được nửa tháng, có thể nói giống như đang sống mơ mơ màng màng.

Sau nửa tháng cố gắng, tiểu bảo quân đã làm như không thấy hành vi "ôm đùi" đầy xấu hổ của y, hoàn toàn thừa nhận sự tồn tại của Từ Miêu Miêu trong cung Ngọc Tâm.

Từ Miêu Miêu lắc lư móng vuốt nhỏ đã thâm nhập thành công vào bên trong của mình, cảm thấy ngày y đạt đến đỉnh cao của cuộc đời con mèo đã gần trong gang tấc.

Ngay khi Từ Miêu Miêu cảm thấy mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt thì y đã bất cẩn đánh mất Kinh Châu*.

*Bất cẩn đánh mất Kinh Châu: là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng). Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng), khiến cho ba quận bị thất thủ. Từ đó câu này ẩn ý cho việc vì lơ là sơ suất, mà bị thất bại hoặc phải gánh chịu tổn thất nghiêm trọng.

Y quên mất rằng đây không phải là Từ phủ nơi y nhận được tất cả sự yêu chiều, mà là hậu cung, chuyện ngươi lừa ta gạt là chuyện cơm bữa.

Ngày hôm đó, Từ Miêu Miêu đi theo con đường mà Tào ma ma đã dẫn y đến đưa cơm cho tiểu bảo quân.

Bởi vì Từ Miêu Miêu được cứu nên muốn "báo ân", bây giờ mỗi ngày Đào quý phi đều phái người đưa cho Chu Tu Nghiêu ba bữa cơm, mặc dù chỉ có hai ba món ăn nhưng mà đối với một người không được ăn no hàng ngày như Chu Tu Nghiêu mà nói đã là rất tốt rồi.

Vốn dĩ Từ Miêu Miêu không cần đi, nhưng mà bởi vì Chu đế có lệnh, không có người nào dám tiến vào cung Ngọc Tâm, cho nên nhiệm vụ vinh quang này giao cho y.

Mỗi lần đi thì y đều thành thật đi vào, đi gọi Chu Tu Nghiêu ra, nhưng mà chỉ trong chốc lát, y lại nhảy lên vai của Chu Tu Nghiêu, sống chết không muốn xuống.