Chương 28

Từ Miêu Miêu kích động dụi đầu vào l*иg ngực của Chu Tu Nghiêu, kích động đến mức gần như muốn lấy thân báo đáp!

"Meo~" Sau này Lão Đại nói đi về hướng đông thì mèo con nhất định sẽ không đi về hướng tây!

Nhưng khi Chu Tú Nghiêu đưa Từ Miêu Miêu ra khỏi cung Vĩ, tìm một không gian thoáng đãng, vỗ đầu y để y quay trở về, Từ Miêu Miêu một giây trước còn nói sẽ không bao giờ làm trái lại lời hắn đã ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Chu Tu Nghiêu, treo trên cánh tay, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, sống chết không muốn buông tay.

Chu Tu Nghiêu: "???"

Từ Miêu Miêu: "Meo meo meo." Lão Đại ngài không thể đi, ngài còn phải gửi lời giúp ta, Chu Ngọc Vĩ kia muốn hại Đào quý phi, ngài mau đi thông báo cho Đào quý phi đi!

Nhưng mà Chu Tu Nghiêu cũng không thể hiểu được những lời Từ Miêu Miêu muốn nói: "Mi quay về cung Đào Nhiễm đi, ta phải đi rồi."

Hai mắt của Từ Miêu Miêu lưng tròng nước mắt: "Meo!" Không thể đi!

Hắn đi rồi, chỉ để lại y kêu meo meo linh tinh, một mình y trở về thì y nói gì, Đào quý phi cũng không hiểu được.

Ý thức được Chu Tu Nghiêu không hiểu lời y nói, Từ Miêu Miêu cắn răng, đột nhiên vung móng vuốt, đi đến mặt đất trống ở phía trước, bắt đầu "biểu diễn một cách ngẫu hứng".

Đầu tiên y dùng móng méo chỉ về phía cung Vĩ rồi đứng thẳng dậy, hai chân trước cụp xuống, một chân sau để ở phía sau, bắt đầu đi sang ngang, biểu diễn dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Ngọc Vĩ vô cùng nhuần nhuyễn.

Chu Tu Nghiêu: "..."

Từ Miêu Miêu lại nhanh chóng chỉ về phía cung Đào Nhiễm, đột nhiên khép hai móng vuốt lại, bắt đầu vái lạy ở một chỗ nào đó, sau đó bỗng nhiên hai móng lại nắm cái gì đó, chọc lên cái bụng nhỏ mềm mại của mình, sau đó thân mèo lùi về phía sau, cái đuôi dựng thẳng lên, đầu mèo nghiêng sang một bên, thè lưỡi ra, đôi mắt uyên ương trợn tròn như đang "chết không nhắm mắt."

Chu Tu Nghiêu: ... Hắn chưa bao giờ thấy một con mèo vẽ nên một bức tranh lạ lùng như vậy.

Nhưng mà sau khi Chu Tu Nghiêm im lặng một lúc lâu, so sánh hai động tác trước sau đối lập của Từ Miêu Miêu, lúc bắt đầu thì y chỉ vào cung Vĩ, diễn Chu Ngọc Vĩ, sau đó lại chỉ vào cung Đào Nhiễm, đại diện cho Đào quý phi, cuối cùng đột nhiên tự sát, chết không nhắm mắt có nghĩa là bị hại.

Chu Tu Nghiêu ngồi xổm trên mặt đất, mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Từ Miêu Miêu, chầm chậm nói: "Mi muốn nói cho ta biết là Chu Ngọc Vĩ muốn hại Đào quý phi sao?"

Từ Miêu Miêu tưởng chừng như sắp bật khóc, tiểu bạo quân đúng là tiểu bạo quân!

Y kích động đi đến, chân trước đè lên đầu gối của Chu Tu Nghiêu, liều mạng gật cái đầu nhỏ.

Sau khi gật đầu xong, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu sắc của Chu Tu Nghiêu, Từ Miêu Miêu chớp mắt một cái: ???

Sao, làm sao thế? Lão Đại sao ngài lại nhìn mèo con như vậy, nhìn đầu đầu lông của mèo con sao?

Sau một lúc, Chu Tu Nghiêu âm u nói: "Mi đúng thật là một con mèo con thành tinh nhỉ?"

Từ Miêu Miêu lập tức nằm ngửa ra giả ngu, bắt đầu đuổi theo con bướm: "Meo meo meo~" Ngươi nói gì vậy chứ, mèo con nghe không có hiểu đâu~

Chu Tu Nghiêu: "Hóa ra là ta suy nghĩ nhiều, vẫn nên quay về cung Ngọc Tâm."

Từ Miêu Miêu nhanh chóng nhảy tới, vô cùng u oán: "Meo~" Lão Đại nếu như ngài làm vậy thì sẽ mất đi một con mèo trung thành đó!