Chương 3

Mình chính là con mèo - nguồn gốc khiến bạo quân què chân...

Từ Cẩm Văn cảm thấy cuộc sống mèo của mình quá khó khăn rồi.

Từ Cẩm Văn run rẩy. Thật ra về sau nghe được chuyện này từ ông nội, lúc đó vốn dĩ là Cửu Hoàng tử nhìn thấy Tuyết Đoàn rơi xuống nước nên mới xuống cứu, nhưng cuối cùng lại bị tật một chân.

Từ Cẩm Văn đang nghĩ tới vận mệnh sau này của con mèo con này nhưng lại không nghĩ ra nổi. Nhưng với tính tình có thù tất báo của tiểu bạo quân này...

Từ Cẩm Văn xù lông ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải ánh mắt cụp xuống của thiếu niên lơ đãng lóe lên tia hung ác nham hiểm, khiến Từ Cẩm Văn phải giơ một chân lên đỡ trán.

Giây tiếp theo, y nhanh chóng buông chân ra, lấy tốc độ mà y cho rằng nhanh nhất nhảy lên cọ vào cơ thể còn chưa phát dục của thiếu niên. Khi đến vai, đuôi y vô cùng thân thiết móc lấy hắn, liên tục xoa xoa mặt thiếu niên, quả thực nịnh nọt đến mức không giống một con mèo!

Tất cả mọi người đều ngây người trước cảnh tượng này, ngay cả Đào quý phi cũng sửng sốt. Tiểu thái giám vừa nói chuyện cũng ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ là hắn ta đã hoa mắt, nếu không thì làm sao chủ nhân mèo cao quý lạnh lùng ngày thường bên cạnh quý phi nương nương lại đột nhiên... thay đổi phong cách bất ngờ như vậy?

Kết quả, như thế cũng thôi đi, ai ngờ lại truyền đến một tiếng “meo” nũng nịu, có thể nói là khá nịnh nọt!

Đào quý phi: "..."

tiểu bạo quân: "..."

Mọi người: "..." Không phải là con mèo này phát tình rồi đó chứ?

Nhưng mà ngươi là một con mèo đực mà, tiểu chủ tử!

Nhưng rõ ràng mục tiêu của Từ Cẩm Văn không phải là tiểu bạo quân hay thái giám cung tỳ ma ma mà là Đào quý phi.

Trong số những người có mặt, người duy nhất có quyền lên tiếng chỉ có Đào quý phi. Thân là hai người đẹp được mệnh danh cùng với Ngọc phi nương nương của nước Đại Chu, y không tin Đào quý phi sẽ không thấy điều gì bất thường.

Quả nhiên, Đào quý phi nhìn thấy con mèo con cực kỳ thân cận với Cửu hoàng tử thì nheo mắt nói: “Thường Quý.”

Tiểu thái giám có giọng nói sắc bén lúc nãy lập tức khom người hành lễ: “Có nô tài.”

Đào quý phi nói: “Đi điều tra xem rốt cuộc làm sao Tuyết Đoàn lại rơi xuống ao trong ngự hoa viên?”

Tiểu thái giám khó hiểu: "Nương nương, không phải Cửu hoàng tử này..."

Đào quý phi lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Ngươi coi bổn cung ngu ngốc à? Nếu là hắn đẩy, Tuyết Đoàn sẽ thân cận hắn như vậy sao? Huống chi người hắn cũng ướt, như vậy mà còn không có vấn đề à?"

Thường Quý bị giọng nói không hài lòng của Đào quý phi làm cho hoảng sợ, vội vàng đáp lại rồi đi thăm dò.

Lúc này Từ Cẩm Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đào quý phi cho rằng Cửu hoàng tử không phải hung thủ đẩy y xuống, như vậy ít nhất hắn sẽ không bị phạt đứng, thế thì cũng sẽ không ngã cầu thang nữa phải không?

"Tuyết Đoàn, lại đây." Đào Phi có chút ngứa ngáy khi nhìn thấy thú cưng của mình thân thiết với một thiếu niên như vậy, bèn duỗi bàn tay được chăm sóc chu đáo của mình ra.

Từ Cẩm Văn không biết cách con mèo này chung đυ.ng với Đào quý phi lúc trước, sợ khơi dậy sự nghi ngờ nên nhảy ra khỏi vòng tay của tiểu bạo quân, nhẹ nhàng nhảy vào vòng tay của Đào quý phi, lật người, lộ ra cái bụng nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt uyên ương phủ sương mù, đáng yêu lạ thường: "Meo meo!"